Hơn một tháng sau, Hoàng An và Đông Anh đứng trước cửa tòa án, Hoàng An chăm chú lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Đông Anh.
"Ăn kem không?" Anh hỏi.
"Không ăn!"
Anh xoa đầu cô. Từ bên trong tóa án, ông Thịnh và bà Vân nắm tay nhau bước ra, đi ra trước cổng thì hai người dừng lại, bà nói với ông.
"Cảm ơn ông rất nhiều!"
"Tôi cũng cảm ơn bà, sau này chúng ta vẫn sẽ quan tâm tới nhau, chỉ là ở một ví trí khác!"
Bà Kiều Vân mỉm cười, bà gật đầu. Hai người buông tay nhau ra, có lẽ đây là kết thúc đẹp đẽ của hai người, nhưng kết thúc để có một bắt đầu mới. Hai người vui vẻ nhìn nhau.
"Ba, mẹ!" Đông Anh đi đến.
Hai ông bà nhìn Đông Anh và Hoàng An, lúc này trong lòng bà Vân như trút bỏ được một gánh nặng, bà cười với Hoàng An rồi nói.
"Sao hai đứa không về nhà trước đi?"
"Đông Anh muốn chờ hai người!"
Trái ngược với bà Vân và Hoàng An thì ông Thịnh và Đông Anh ôm nhau rưng rưng nước mắt. Ông Thịnh vỗ đầu con gái.
"Thôi! Về nhà thôi!"
Hai ông bà đi vào xe, Hoàng An nhìn Đông Anh. Anh đưa bàn tay của mình ra, cô mỉm cười rồi nắm lấy. Hai người cười với nhau, có lẽ đây chỉ là sự bắt đầu mới mà hai ông bà muốn mở ra.
Hai ông bà li hôn trong hòa thuận, tài sản chung thì hai người cũng thuận lợi mà chia, bởi vì trước sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-con-tim/2779565/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.