Những ngày sau đó Đông Anh cũng trở nên ổn định hơn, cô không còn nháo nhào muốn gặp Hoàng An như hôm đầu tiên nữa, vì cô biết Hoàng An cũng cần được nghỉ ngơi.
Sức khỏe của Hoàng An hồi phục khá nhanh, sau gần một tháng thì anh xuất viện, lại từ người được chăm sóc chuyển thành người chăm sóc cho Đông Anh.
Đông Anh được mọi người chăm sóc kĩ lưỡng nên cũng có một ít da thịt, vì thời gian dài không tiếp xúc ánh nắng nên da dẻ của cô trắng bệch ra, hôm nay Hoàng An đẩy cô ra khỏi phòng bệnh đi dạo.
Khoác trên người cái áo khoác to của anh, cô rút người vào bên trong.
"Lạnh à?"
"Không có!" Cô lắc đầu.
"Bao lâu rồi nhỉ?" Anh hỏi.
"Bao lâu cái gì?" Cô khó hiểu hỏi lại.
"Bao lâu rồi chúng ta không đi cùng như vậy?"
Đông Anh chợt im lặng, cô nhìn ra phía xa xôi. Đúng là rất lâu rồi.
"Đông Anh này!" Anh gọi tên cô.
"Em nghe!"
"Chờ sau khi em khỏe lại hoàn toàn, em gả cho anh được không?"
"Anh nói gì vậy?" Cô cười cười hỏi lại.
"Anh nói nghiêm túc đó!"
"Ai cho hai đứa mình kết hôn? Cẩn thận lời nói của anh đó!"
"Chỉ cần ba và dì làm xong thủ tục ly hôn, anh sẽ ngay lập tức cầu hôn em."
"Anh nói cái gì?" Cô bất ngờ quay lại hỏi anh.
Hoàng An đẩy xe đến cái ghê gần đó, anh xoay ghế rồi ngồi xuống đối diện cô, anh nắm tay cô rồi từ từ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-con-tim/2779567/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.