Chương trước
Chương sau
Tề Vãn bối rối cười gượng gạo.

“Em không thích nó sao?” Lý Tử Lục bước đến gần.

Hành động của Lý Tử Lục đã khơi dậy sự ghen tị của đội ngũ nhân viên trẻ của công ty, nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ dám nhìn từ xa mà thì thầm châm chọc.

Đôi mắt của Tề Vãn nhìn thẳng. Người đàn ông này định làm cho cô khó xử hay sao?

Nhận hay không nhận? Nếu nhận thì mọi người trong công ty đều nghĩ rằng vị sếp mới có mối quan hệ mờ ám với nữ thư ký lầm lì ít nói.

Nếu cô không nhận thì sao? Nữ thư ký lầm lì giả vờ thanh cao, công khai từ chối sếp, thực không biết xấu hổ.

Dù làm như thế nào thì cô cũng bị người ta mắng mỏ.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống trán Tề Vãn.

Cô thật sự không ngờ Lý Tử Lục lại làm như thế này, anh đang muốn công khai tuyên bố với toàn công ty rằng mình đang theo đuổi thư ký riêng phải không?

Nhưng tại sao anh lại sử dụng cách này? Anh cố tình muốn mọi người trong công ty biết chứ gì? Hay là anh còn ấp ủ một ý đồ khác?

“Em không muốn nhận hoa của tôi à?” Thấy Tề Vãn không trả lời, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên, như thể trông rất tự mãn.

Ch ết tiệt. Tề Vãn thầm nguyền rủa.

“Anh Lý, anh đừng đùa nữa. Anh đang tập tặng hoa cho phụ nữ sao? Nếu vậy, để tôi giúp anh.” Tề Vãn cố gắng nói to lên, hy vọng rằng sẽ tránh được phần nào khó xử.

“Trông tôi có giống như đang luyện tập không?”

Đây là công ty đấy Lý Tử Lục, anh thật sự không biết xấu hổ à. Tề Vãn như muốn phát điên. Nghĩ về hình ảnh ngây thơ mà cô đã mất công mất sức tạo ra trong hai năm qua sắp bị phá hủy bởi người đàn ông đào hoa này. Cô thật sự không muốn chút nào!

“Tôi xin lỗi, anh Lý. Đã đến giờ làm việc. Nếu anh muốn luyện tập, tôi nghĩ nên tìm một thời điểm khác sẽ phù hợp hơn.” Dù sao, anh cũng là phó chủ tịch. Anh phải là người làm gương cho mọi người noi theo, phải không? Tề Vãn miễn cưỡng trả lời.

“Ồ? Thật sao? Vậy hôm nay hãy thực hành ở đây luôn đi. Hãy coi bó hoa này như là phí luyện tập của cô.” Lý Tử Lục mỉm cười vẻ tự hào, nhét hoa vào trong tay Tề Vãn rồi bước thẳng vào văn phòng với nụ cười khiêu khích.

Tề Vãn ôm bó hoa trên tay, mặt cô cúi gằm xuống như muốn vùi đầu trốn vào bó hoa đó. Cô cẩn thận né tránh ánh mắt sắc bén của toàn bộ văn phòng rồi đi thẳng đến bàn làm việc riêng.

Cô bất lực nhìn bó hoa loa kèn rồi thản nhiên đặt chúng sang một bên. Cho dù tức giận nhưng không thể biểu lộ ra ngoài. Dù sao, đó cũng là một bó hoa do đích thân sếp tặng nên cô không thể ném chúng vào thùng rác. Nếu cô ném nó đi, chắc chắn mọi người sẽ càng có cớ mà nói rằng cô giả vờ thanh cao.

Tề Vãn rời mắt khỏi bó hoa bắt đầu sắp xếp các tài liệu ngày hôm nay. Nhưng ngay khi vừa cầm tài liệu lên, một mùi nước hoa nồng nặc liền xộc vào mũi khiến cô khó chịu cau mày.

Nghẹt thở quá ... Tề Vãn vô thức khịt mũi cũng không thể không ngẩng đầu lên.

Lại là Lộc Mẫn Lâm. Cô ta đang đứng trước cửa văn phòng của Lý Tử Lục còn cười với Tề Vãn.

Hôm nay Lộc Mẫn Lâm mặc một bộ đồ màu đỏ từ trên xuống dưới, trông gần giống như một kẻ đồng bóng.

Lộc Mẫn Lâm gõ cửa văn phòng Lý Tử Lục rồi nói một cách quyến rũ: “Tử Lục, là tôi.”

Không cần chờ người đằng sau cánh cửa trả lời, Lộc Mẫn Lâm đã đẩy cửa, đi vào.

Tề Vãn không nói gì cả. Dù sao cô cũng không quan tâm, càng không muốn có thêm bất kỳ rắc rối nào liên quan đến Lộc Mẫn Lâm.

Một lúc sau, điện thoại trên bàn của Tề Vãn đổ chuông: “Cho tôi hai tách cà phê.”

Đó là giọng của Lý Tử Lục.

“Vâng, sếp.” Tề Vãn lấp liếm đáp.

Cúp điện thoại xong, Tề Vãn đi vào phòng trà pha hai tách cà phê, vẻ mặt bình tĩnh bước vào văn phòng Lý Tử Lục.

Lộc Mẫn Lâm đang ngồi cạnh Lý Tử Lục trên chiếc ghế sofa da màu đen trong văn phòng. Cô ta mỉm cười duyên dáng trong khi đó Lý Tử Lục trông có vẻ như đang mất kiên nhẫn.

Tề Vãn đặt tách cà phê đầu tiên trên bàn đá cẩm thạch trước mặt Lộc Mẫn Lâm. Cô cảm nhận rõ ràng đôi mắt quỷ quyệt đang dừng trên người mình. Cô phớt lờ, lại đặt một tách cà phê khác trước mặt Lý Tử Lục.

Ngay khi cô chuẩn bị thu tay lại, đã bị bàn tay to lớn của Lý Tử Lục chộp lấy.

“Tay em bị làm sao thế này?” Lý Tử Lục nhìn hai vết xước rớm má u trên cánh tay Tề Vãn lo lắng nhìn cô hỏi.

Cô nhìn cánh tay mình rồi liếc nhìn Lộc Mẫn Lâm bên cạnh. Nếu Lý Tử Lục không nhìn thấy nó, cô gần như đã quên mất hai vết xước. Lúc này, Lộc Mẫn Lâm đột nhiên trở nên lo lắng.

Tề Vãn trào phúng cười, nhẹ nói: “Chỉ là bị mèo cào thôi.”

Vừa trả lời cô vừa muốn rút tay lại. Không ngờ Lý Tử Lục cố ý không buông tay. Lông mày cô cau lại tỏ vẻ khó chịu.

“Mèo? Vỹ Quân không chăm sóc cô à? Làm thế nào mà để cô bị mèo cào thế?” Giọng nói của Lộc Mẫn Lâm rất gay gắt đầy ý khiêu khích.

Lồng ngực của Tề Vãn đột nhiên nóng lên, cô mỉa mai đáp: “Chịu thôi! Đó là một con mèo điên.”

Sau đó, cô giằng cánh tay của mình ra khỏi tay Lý Tử Lục.

Khuôn mặt bình tĩnh của Lý Tử Lục dần lạnh xuống, điều này cho thấy anh đang có vẻ không vui còn Lộc Mẫn Lâm thì bị tức đến mức không biết phải nói gì. Tề Vãn khinh thường, cầm khay lên rồi quay đầu bước ra ngoài.

Trở lại bàn làm việc, Tề Vãn cố gắng dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng mình. Lộc Mẫn Lâm đúng là người đàn bà đê tiện. Tề Vãn đã cố gắng hết sức để giữ bản thân bình tĩnh. Cô tự nhủ rằng, người phụ nữ đó không đáng để cô phải tức giận. Tuy nhiên, vừa rồi khi Lộc Mẫn Lâm nhắc đến Lý Vỹ Quân, cô cảm nhận được rõ ràng tay mình đột nhiên bị anh siết chặt. Điều đó cho thấy lúc đó Lý Tử Lục cũng đang tức giận.

Tề Vãn mở tập tài liệu và hít một hơi thật dài. Mấy ngày này bị sao vậy?

Cô cảm thấy rằng ngày tháng sống yên ả, buông thả bản thân của cô dường như ngày càng xa vời. Cả người đàn ông đêm đó, người đã thản nhiên thì thầm với cô rằng cô là người phụ nữ của anh, dù chỉ tình cờ là “người tình 1 đêm”, nhưng cô biết rằng người đàn ông ấy sẽ xuất hiện trở lại.

Nguyên ngày hôm nay, Tề Vãn vùi mình vào trong núi công việc khổng lồ. Mặc dù những việc này đều không cần thiết phải vội vàng xử lý, nhưng cô không muốn bản thân nhàn rỗi một giây phút nào, nhất là khi cô cảm thấy Lý Tử Lục đang tức giận.

Lý Tử Lục có vẻ thật sự tức giận. Kể từ khi Lộc Mẫn Lâm rời đi, anh chưa hề bước ra khỏi văn phòng, thậm chí không ăn trưa, chứ đừng nói đến bất cứ điều gì khác.

Anh chỉ ném một tập tài liệu dày cho Tề Vãn trước khi tan làm, yêu cầu cô sao chép lại và phải hoàn thành việc này ngay hôm nay.

Tề Vãn biết rằng nếu muốn hoàn thành việc này thì bắt buộc cô phải làm thêm giờ. Đây chính là Lý Tử Lục đang cố ý.

….

Nghiến răng cố chịu đựng sự đau nhức của các đầu ngón tay, cuối cùng Tề Vãn đã gõ xong dòng văn bản cuối cùng sau bốn tiếng mười tám phút tăng ca.

“Đã xong rồi sao?” Tề Vãn không biết Lý Tử Lục đứng bên cạnh mình từ khi nào, thậm chí anh còn đang cầm một cốc nước cam đưa cho cô.

“Cảm ơn anh.” Tề Vãn quay lại, rụt rè cầm lấy cốc nước, cố tình tránh ánh mắt của Lý Tử Lục.

Lý Tử Lục đưa tay ra, nắm lấy bàn tay bị thương của Tề Vãn, nhẹ nhàng vuốt ve hai vết máu đã khô vẩy. Một lúc sau, tay anh trượt ra khỏi vết máu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Tề Vãn. Ngón tay anh nhẹ nhàng mát xa những ngón tay thon dài của cô, vốn đã trở nên hơi tê liệt và đau nhức vì đánh máy. .

Tề Vãn sợ hãi trước hành vi dịu dàng của anh. Tay cô không dám nhúc nhích, cứ vậy để mặc cho anh nghịch ngợm. Đây là lần đầu tiên cô được chăm sóc dịu dàng như vậy khiến đáy lòng đột nhiên cảm thấy hơi chua chát.

“Lộc Mẫn Lâm nói thế là có ý gì?” Ánh mắt Lý Tử Lục tập trung nhìn những ngón tay của Tề Vãn. Đôi mắt anh có chút cô đơn, vẻ ngoài trầm tĩnh của anh trở nên thu hút một cách kỳ lạ.

Những tay chơi khác có dỗ dành con mồi như vậy hay không? Tề Vãn không khỏi bối rối.

“Em không muốn giải thích một chút sao?” Giọng Lý Tử Lục lần nữa vang lên.

Đột nhiên anh ngước nhìn Tề Vãn một ánh mắt sắc bén.

Anh tức giận, anh thật sự tức giận chính đôi mắt của anh đang lóe lên ngọn lửa không thể tha thứ.

Tề Vãn sững sờ nhìn Lý Tử Lục, sợ hãi trước sự tức giận của anh.

“Vỹ Quân đã đến tìm em sao?” Lý Tử Lục truy vấn.

Tề Vãn vẫn không nói gì, trái tim của cô đang “đập” dữ dội. Lần đầu tiên, cô sợ hãi trước đôi mắt sắc bén của đàn ông, bởi vì cô nhận ra một cảm giác kỳ lạ trong mắt anh.

Hít một hơi thật sâu, Tề Vãn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Dù sao, cô cũng sẽ không yêu bất cứ người nào khác nữa. Cô chỉ yêu bản thân mình.

“Đây là vấn đề riêng tư của tôi. Nó dường như không liên quan gì đến anh cả.”

“Vậy, là em đã đến tìm anh ấy, phải không?” Một nụ cười nguy hiểm lóe lên trên khuôn mặt đẹp trai của Lý Tử Lục khiến trái tim Tề Vãn đau thắt lại.

Tề Vãn lấy hết can đảm để nhìn lại anh.

Lúc này chỉ có hai người trong công ty yên tĩnh. Tề Vãn cảm thấy không khí xung quanh như ngừng lại khiến cô cực kỳ khó thở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.