Cứ tiếp tục im lặng hay là không đây?
Lý Tử Lục trầm ngâm nhìn Tề Vãn. Cô không tỏ ra yếu đuối mà kiên cường nhìn lại anh.
“Ah...” Khi Tề Vãn vừa muốn lên tiếng, đôi môi của Lý Tử Lục lập tức che môi cô lại đầy độc đoán, chứa đựng sự tức giận, mạnh mẽ như muốn trừng phạt cô.
Nụ hôn của anh làm cô bị đau, chống cự một cách tuyệt vọng. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm cô. Mãi cho đến khi anh cảm thấy hài lòng, trái tim bớt chống chếnh mới mỉm cười nuông chiều.
Tề Vãn giận dữ nhìn nụ cười chói mắt trên khuôn mặt đẹp trai của Lý Tử Lục, trong lòng đầy khinh bỉ.
***
Buổi tối, Lưu Ninh đến nhà Tề Vãn mang theo một xấp ảnh.
“Anh đã rửa xong ảnh rồi cơ à?” Tề Vãn mang cho Lưu Ninh một tách trà. Sau khi thay ra bộ quần áo công sở nặng nề, lúc này trên người cô là bộ quần áo thoải mái, khuôn mặt mệt mỏi, lạnh lùng hiện lên một chút dịu dàng.
“Đúng vậy, gần đây tôi không bận.” Lưu Ninh trầm ngâm nhìn vào khuôn mặt của Tề Vãn rồi cười nhẹ, sau đó ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, nhìn xung quanh, nói: “Nhà của cô trông khá thoải mái.”
“Ha ha...” Tề Vãn bật cười hài lòng. Nhà cô không quá phức tạp, mà chỉ là đồ đạc đơn giản. Cô không thích những thứ quá nặng nề. Điều này khá giống với Lưu Ninh. Tuy nhiên, xét cho cùng thì anh ấy là một nhiếp ảnh gia, mà tất cả những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh/3476296/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.