“Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn anh.” Tề Vãn nhẹ nhàng đáp. Dù sao anh ấy là người đã giải vây giúp cô khỏi cuộc “bao vây” ngày hôm nay, thế nên cảm ơn là điều tối thiểu trong giao tiếp.
“Chờ một chút.” Tề Vãn đang định mở cửa thì Lý Vỹ Quân nắm lấy cánh tay cô.
Tề Vãn khẽ cau mày vì Lý Vỹ Quân vừa chạm vào vết thương do móng tay của Lộc Mẫn Lâm cào.
“Cô có còn đau không?” Lý Vỹ Quân giữ lấy cánh tay cô dùng ngón tay vuốt ve hai vết xước.
“Nó không đau.” Nỗi đau này đâu có là gì đối với cô?
Lý Vỹ Quân mỉm cười kéo cô lại gần hơn. Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy nhìn sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Trong vài giây, anh ấy chậm rãi đề nghị: “Hãy là người phụ nữ của tôi.”
Giọng điệu của Lý Vỹ Quân rất độc đoán, nhưng anh ấy vẫn chờ câu trả lời của cô. Những lời như vậy đột nhiên khiến Tề Vãn cảm thấy thật thú vị.
Tề Vãn nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt với cặp mắt trống rỗng rồi đột nhiên dường như nghĩ ra điều gì đó.
“Không.” Câu trả lời của Tề Vãn rất đơn giản.
Cô nhìn thấy rõ biểu cảm khó chịu trên khuôn mặt của Lý Vỹ Quân sau khi nghe được câu trả lời của mình.
“Tại sao?” Lý Vỹ Quân dường như khó giải quyết hơn cô nghĩ.
“Tôi không phải là người phụ nữ của bất kỳ ai.” Cô tự do và cô chỉ thuộc về chính mình.
“Ồ?” Lý Vỹ Quân hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh/3476294/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.