Người phụ nữ này thật sự rất quá đáng. Tề Vãn đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Thật vô ích khi giải thích một điều gì đó với một người như vậy.
“Cô Lộc, xin hãy tôn trọng người khác.” Tề Vẫn vẫn cố gắng kiên nhẫn.
“Hừm! Tôi vẫn cần phải tôn trọng một con hồ ly tinh như cô? Cô nghĩ rằng với cái nhan sắc này của cô mà cô có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng hay sao? Để tôi nói cho cô biết, Tử Lục chỉ là một phút chơi bời. Vì thế đừng có mà ảo tưởng nữa.”
Thật nhàm chán. Trong câu nói cuối cùng đã hiện ra mục đích chính của cô ta, đó là vì Lý Tử Lục.
“Xin lỗi, cô Lộc. Anh Lý chỉ là sếp của tôi. Tôi chỉ là thư ký của anh ấy. Còn đầu cô muốn nghĩ cái gì thì tuỳ cô? Xin lỗi.” Tề Vãn nói xong, quay người muốn rời đi. Nhưng thật bất ngờ, Lộc Mẫn Lâm lại kéo cánh tay cô lại. Những bộ móng sắc nhọn lập tức tạo ra hai vết máu mờ trên cánh tay của Tề Vãn.
“Đồ phụ nữ lăng loàn khốn kiếp.” Ngay sau khi Lộc Mẫn Lâm lên tiếng chửi Tề Vãn, tay cô ta đã giơ lên và muốn giáng một cái tát vào khuôn mặt thanh tú của cô. Nhưng khi tay cô ta chưa kịp chạm vào mặt Tề Vãn thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại và ném sang một bên. Lộc Mẫn Lâm bị mất đà nên lùi lại vài bước, gần như muốn ngã xuống.
“Cô Lộc, bạn gái của tôi có làm điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh/3476293/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.