Tiết thanh minh tới rồi, Gia Ngạn không để ý Tiếu Mông cười nhạo, cố chấp nhất định phải nghỉ phép để về quê tảo mộ, cậu trước nay luôn có chút mê tín, đối với loại việc này vẫn thấy rất quan trọng.
Mấy món bảo bối cậu góp nhặt giữ gìn rốt cuộc cũng có cơ hội phát huy công dụng, quần áo, giầy, khăn quàng cổ, bóp da, thảm, tách trà… thực phong phú nhét đầy cả mấy cái túi to.
Tiếu Mông mặt lạnh nhìn cậu mở khóa tủ quần áo tha ra mớ “bảo bối” như thế, lại không quên châm chọc khiêu khích hai câu.
Gia Ngạn trên lưng vác theo một đống tạp phẩm về quê, đợi đến tối lại trên lưng vác theo một đống lộn xộn khác trở về. Đều là vài loại hoa quả đặc sản của nhà mình dưới quê trồng, nào là hoa quả khô rồi hoa quả dầm, thậm chí còn có hai túi khoai lang cùng mấy khúc mía.
Tiếu Mông một mình chèo queo cả ngày vốn đã không vui vẻ gì, nhìn đến cậu đào ra vài thứ linh tinh kia, lại phải cố gắng khắc chế lắm mới có thể miễn cưỡng giữ cho bản thân không bạo phát.
Gia Ngạn tập mãi thành thói quen mà nghe mắng, một bên tự mình bới ít cơm thừa ra ăn, bắt đầu sắp xếp đống đồ vật này nọ mà mình mang về, thuận tiện rửa sạch một mâm đào, lại sắp thêm một chút mứt mơ đặt lên trên bàn.
Tiếu Mông mắng cậu hết nửa ngày, cũng có chút hạ hỏa, miệng khô lưỡi khô, thấy trong dĩa có ít trái cây tươi còn xanh mơn mởn, tuy kích thước có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-khao-khon-cung/883518/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.