Gia Ngạn ăn bánh mì ở ngoài mới về nhà, buồn ngủ đến mờ cả mắt. Vừa thấy thư viện đã muốn ngủ rồi, chỗ im ắng buồn tẻ như vậy, phải nỗ lực lớn lắm mới có thể làm hai mí mắt không dính vào nhau, ngáp dài mấy cái đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Mệt lắm sao?”.
“Ừ. . . . .”
“Đi tắm đi.”
Tiếu Mông hôm nay hết sức ôn nhu, Gia Ngạn lúc này thực sự chống lại không nổi mị lực của hắn, liền nghe theo. Hai người cởi quần áo, Tiếu Mông ôm sau lưng cậu, thật gần, nhẹ nhàng giúp cậu gội đầu tắm rửa.
Một tầng bọt xà phỏng phủ lên người, thời gian chậm rãi trôi qua, vừa thư thái vừa thoải mái, Gia Ngạn không biết đây có phải là mơ không, nhưng tốt nhất là đừng tỉnh lại.
“Gia Ngạn.”
“Ừ?”
“Lâu như vậy chưa làm, cậu tích rất nhiều đi?”
“Hả? Tôi, tôi không . . .”, Gia Ngạn hơi hoảng, vội bật dậy, lui về sau.
Tiếu Mông cũng đứng lên, mỉm cười hôn nhẹ lên bờ môi cậu.
Gia Ngạn gầy quá, cằm nhọn lại, quầng mắt cũng thâm đi, nuôi lâu như vậy một chút thịt cũng chẳng thấy, Tiếu Mông ôm cậu vào lòng mà thấy thật nhỏ bé.
Dù vậy, đối với khuôn mặt giống động vật nhỏ hay bị người khác bắt nạt này, Tiếu Mông vẫn cảm thẩy bụng dưới dần nóng lên như lửa.
Gia Ngạn sinh bệnh, tinh thần lại không tốt nên hắn mỗi ngày chỉ có thể ôm ôm cắn cắn mà không được ăn, đã nhiều ngày rồi chưa làm nên khi dục niệm vừa nổi lên, đương nhiên hắn sẽ không lại tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-khao-khon-cung/883513/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.