Trên chiến trường ngoài Hành Châu thành đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: Hai bên mỗi mười vạn đại quân, nhưng lại không phát ra một tiếng động nào, giặc Tây Lý đang từng bước tới gần. Binh lính Dạ quốc đã lùi về đến cửa thành, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, hận không thể uống máu ăn thịt quân địch, nhưng lại ngại bộ ngân giáp treo trên cao kia, nên không ai dám lập tức nhào tới.
Ở phía sau cùng của đội ngũ có hai tên binh sĩ, gót chân vừa mới chạm vào cánh cửa thành bằng sắt lạnh lẽo thì ngay lập tức, cửa thành bị mở ra. Mộ con ngựa trắng đang lao nhanh tới, đảo mắt một cái đã đến trước mặt. Dọc đường đi, người nọ quất roi ngựa không ngừng, quân đội Dạ quốc trước mặt giống như cơn sóng thủy triều dạt sang hai bên, sau khi nàng đi qua lại nhanh chóng hợp lại.
Kỷ Nam vọt lên phía trước, trong cơn mưa tên chi chít bay tới, nàng ghìm cương ngựa lại. Ngân giáp của đại ca đang được treo trên cao, nàng bất giác nắm chặt bàn tay lại, con ngựa bị nàng dùng lực nên đứng thẳng lên, , hí vang không ngừng. Tiếng hí này bỗng chốc trở thành âm thanh duy nhất trên chiến trường. Tất cả mọi người đều nghe theo tiếng hí của con ngựa kia mà nhìn về phía "thiếu niên" đang mặc ngân giáp.
Bộ ngân giáp mà Kỷ Nam mặc trên người giống hệt với bộ giáp mà giặc Tây Lý đang treo trên kia, mỗi vảy giáp nhìn như lộn xộn nhưng kỳ thực mỗi chiếc vảy đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-von-giai-nhan/2615685/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.