Kỷ Nam nhìn thấy người bưng thuốc vào, nghển cổ lên cười cười với hắn, “Hà Việt.”
Mấy ngày trước, tinh thần của Lý Hà Việt có chút sa sút nhưng hôm nay nhìn đã khá hơn rất nhiều, có vẻ như đã gần khôi phục được như xưa. Hắn gật đầu với Kỷ Nam, lại bưng thêm một bát thuốc nữa đưa cho Mộ Dung Nham, "Diêu thái y bảo ta mang vào cho ngươi."
Mộ Dung Nham cười cười nhận lấy nhưng không uống, chỉ cầm trong lòng bàn tay, mãi cho đến khi phía sau truyền đến tiếng ngã xuống giường của Kỷ Nam, hắn mới nâng tay đổ hết thuốc trong bát xuống đất rồi nhẹ nhàng đặt bát xuống, cười hỏi Lý Hà Việt: "Hà Việt cũng muốn thay Tiểu Tứ ra trận sao?"
Lý Hà Việt thấy hắn không uống bát thuốc đã bỏ thêm khạp thụy thảo dược kia, thì biết rằng hắn đã phát hiện ra, lại nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lý Hà Việt cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Ngày hôm qua là khôi giáp, hôm nay có lẽ sẽ là chính Kỷ Đông bị đẩy lên trước trận chiến, cho nên ta không thể để cho Tiểu Tứ đi."
"Nếu để ngươi đi, còn không bằng để ta đi." Mộ Dung Nham buồn cười nói.
Lý Hà Việt cũng không giận, mà còn nở nụ cười, "Ngươi cũng không thể đi." Hắn cười thật vui vẻ, giống như trở về thời gian khi cùng học nghệ tại Ám Dạ cốc với Kỷ Nam, khi đó bọn họ là những thiếu niên vô lo vô ưu, luôn hăng hái và biết phấn đấu.
Khi đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-von-giai-nhan/2615686/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.