Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, nhưng tiếng kêu của chim chóc trong đêm, lại làm cho người ta có cảm giác thê lương.
Hề Hề tựa người vào khoang xe, trong lòng vô cùng thất vọng.
Trầm Phong không nhận ra nàng, Hề Hề cảm thấy rất buồn, nhưng trênmặt cũng không mang theo ai oán, vẫn như cũ tĩnh lặng không khác gì hồsâu.
Nam tử kia vẫn đang ở phía đối diện nàng, mơ hồ thấy được hắn mặcbạch y, nhưng khuôn mặt tựa như đang đội một cái lồng sắt lạnh lùng. Hắn có thể cải trang thành nữ tử, hẳn là dung mạo không hề xấu xí. Dù vậy,bên dưới dung nhan cẩm tú, lại là một khối băng tuyết ngàn năm, vừa nhẫn tâm vừa tàn nhẫn, khiến cho lòng người phát lạnh.
Xe ngựa đi suốt một đêm, sắc trời dần sáng thì gần như đã hoàn toàn rời khỏi thành Túc Châu.
Từ lúc trời bắt đầu sáng lên, Lãnh Nguyệt phía đối diện ở trongkhoang xe không khác gì mây trắng tản ra, đã sớm cởi bỏ cải trang, quaytrở về với mặt nạ và áo bào tro, vừa lạnh lùng vừa cô quạnh.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, bên ngoài xe ngựa bắt đầu truyền đến những âm thanh ồn ào.
Hề Hề xốc lên màn xe, ánh nắng buổi sớm có chút lóa mắt, bên dưới ánh mặt trời là những người dân lưu lạc tha hương, quần áo của bọn họ tảtơi, đi trên con đường lớn đầy bụi đất. Thi thoảng nghe thấy tiếng bọnhọ than thở, cùng tiếng khóc lóc của trẻ con.
Hề Hề trong lòng chua xót, chậm rãi buông màn xuống, đôi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242162/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.