Cuối tháng, trăng khuyết, thanh u tĩnh lặng.
Một thành trì nhỏ Phía Bắc Túc Châu, bên trongthành, ngã tư đường vô cùng im ắng, lờ mờ còn nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc truyền ra từ mấy căn nhà, rồi cả tiếng người cha dỗ dành đứa trẻ,tiếng chó sủa.
Ban đêm ở Túc Châu, có vẻ rất bình yên, chợt nghĩđến lời nói của mấy lưu dân, Hoàn Nhan Liệt Phong không có tàn sát dânchúng trong thành bừa bãi, lại nhìn cảnh này quả thật rất an bình, khẩntrương trong lòng mấy ngày này coi như cũng vơi bớt đi.
Hề Hề thật sự sợ, sợ phải nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, như vậy có lẽ cả đời này nàng cũng không thể bình yên thanh thản.
Ở trước phủ tướng quân Tiêu Thiết Úy của Túc Châu,có hai binh sĩ mặc áo giáp sắt lóng lánh, mấy binh sĩ này vừa nhìn làbiết ngay người của Hoàn Nhan Liệt Phong, cây đao trong tay lóe lên ánhsáng trong bóng đêm, ánh mặt bọ họ lại mang theo sương tuyết giá lạnh vô cùng tàn khốc.
Không thể nghi ngờ, Hoàn Nhan Liệt Phong chắc chắn đang ở trong phủ tướng quân.
Vân Hề toàn thân váy áo trắng, mang khăn che mặt, đứng trước tướng quân phủ, nói: “Ta muốn gặp Tả Hiền Vương của các ngươi!”
“Ngươi là ai?” Một binh sĩ hỏi.
“Ta là Thư Mã Thánh Nữ!” Gã binh sĩ nghe vậy, liền nhanh chóng chạy vào trong bẩm báo, tức khắc đã quay trở lạ.
“Tả Hiền Vương cho mời!” Giọng nói của gã binh sĩhùng hồn vang lên, khiến cho Hề Hề không hiểu vì sao cảm thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242161/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.