Một tháng sau, nhóm người Hề Hề bình an về đến Tái Bắc.
Phong cảnh Tái Bắc vẫn không chút thay đổi.
Không trung vẫn cao rộng mênh mông, thảm cỏ trảidài trên mặt đất, gió mát nghênh đón, mang theo mùi cỏ cây đặc trưng của thảo nguyên, khiến tinh thần kẻ khác sảng khoái, vui vẻ thoải mái.
Đàn cừu trông như rải rác giữa thảo nguyên trongnhư mây trắng, mấy tiểu cô nương cưỡi ngựa chăn cừu, gió truyền đếntiếng cười sảng khoái và tiếng ca của bọn họ.
“Thiên không xanh thẳm, mây trăng là tà
Bên dưới mây trắng, giục ngựa băng băng
Ca ca của ta, cưỡi con ngựa kia, anh tuấn biết bao, tiêu sái biết bao.
Viễn sơn đưa tình, cỏ cây màu bích,
Phía trên cỏ bích, dê con chạy nhanh
Muội muội của ta, mặc váy áo hoa, xinh đẹp biết bao, đáng yêu biết bao…”
Tiếng ca ngọt ngào êm tai, bọn họ sóng vai giục ngựa trong dáng vẻ ấm áp khiến kẻ khác rất đỗi ngượng mộ.
Mắt Hề Hề không khỏi nóng lên, nếu có thể, nàngtình nguyện chỉ làm một nữ tử bình thường, có thể âu yếm người mình yêucùng nhau giục ngựa, chăn thả trên thảo nguyên.
Chính là, nàng biết, điều nàng với nàng mà nói, có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể là giấc mộng.
Hề Hề liếc mắt, nhìn về Hoàn Nhan Liệt Phong đanggiục ngựa phía trước, lòng như bị thứ gì đó sắc bén cắt qua, Liệt Phongcũng đang ngoái đầu nhìn nàng, trong lúc nhất thời, hai mắt không hẹn mà gặp. Ánh mắt Liệt Phong vẫn sâu tối vô cùng vô hạn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242066/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.