Gió đông rét lạnh, Hề Hề dùng tiếng Phạn mà không ai nghe hiểu cầu nguyện.
Nàng thật tâm thành kính cầu phúc, vì thảo nguyên, vì con dân của thảo nguyên, vì Hoàn Nhan Liệt Phong.
Tuy nhiên, nàng lại chợt cảm thấy cô đơn.
Thứ cô đơn tịch mịch chưa từng có.
Qua một lúc lâu, cầu nguyện kết thúc, Hề Hề thi lễ với Thiền Vu trên đài cao, rồi xoay người muốn rời đi.
Nàng chậm rãi bước xuống bậc thang, mắt quét qua không trung, ngắmnhìn trời xanh, nhìn mây, nhìn con dân thảo nguyên thành kính, chứ không hề nhìn hắn.
Nàng sợ, sợ mình liếc nhìn hắn một cái, sẽ lại nhớ, sẽ lại thêm một phần đày đọa.
“Thư Mã Thánh Nữ, chậm đã!” Giọng nói thuần hậu tao nhã của Liệt Phong vang lên phía sau.
Hề Hề trong lòng nhảy dựng, nàng đè nén xuống kinh hoàng, chậm rãi xoay người, khẽ hỏi: “Không biết Thiền Vu có chuyện gì?”
Xuyên qua lớp màn mỏng, Hề Hề nhìn thấy đôi mắt ưng của Liệt Phonghíp lại, ánh mắt sắc bén thâm thúy làm cho nàng không biết hắn đang nghĩ gì. Môi hắn mang theo một ý cười, dưới ánh mặt trời, trông thật tuấn mỹ khiến kẻ khác phải hoa mắt.
Hắn cúi đầu nặng nề mở miệng: “Thư Mã Thánh Nữ, đêm nay bản Thiền Vusẽ tuyển Yên Thị, rất hân hạnh đón tiếp Thư Mã Thánh Nữ đến cầu phúc cho tân Yên Thị!”
Lời của hắn như một gáo nước lạnh cuối thu tát vào lòng Hề Hề, lạnh thấu xương.
“Sau khi quay về thảo nguyên, ta liền cưới ngươi, thế nào?” Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242065/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.