Băng Toàn?
Gió đêm thổi tung mái tóc đen của nàng, khiến hai mắt nàng mê loạn, nàng không thể tin nhìn vị bạch y nhân vừa cứu mình ra.
Quần áo phất phơ, che mặt bằng khăntrắng, lộ ra bên ngoài ánh trăng một đôi mắt trong veo, đôi đồng tử màutím lóe sáng lóng lánh.
Nàng nhận ra đôi mắt này, đây là vịtiền bối đêm ấy đã cứu nàng ra từ chỗ Lãnh Nguyệt, lúc ấy nàng cảm thấyđôi mắt của người này thật giống ánh mắt của bà bà. Lại không biết, đâythật ra chính là bà bà đã cùng nàng nương tựa vào nhau mà sống, cũngchính là mẫu thân mệnh khổ của mình.
Lồng ngực bị kiềm hãm, vô số tình cảmdâng lên trong lòng, nàng không nhịn được đi về phía trước mấy bước,bình tĩnh đứng trước mặt mẫu thân mình.
Đôi môi mấp máy run rẩy: “Bà bà? Mẫu thân?”
Người phụ nữ áo trắng chậm rãi tháokhăn che mặt xuống, trong bóng đêm, một khuôn mặt xinh đẹp hé ra trướcmắt Hề Hề, trên mặt úp một tầng ánh trăng mông mông lung lung.
Đầu Hề Hề mê muội, mẫu thân thật sự rất xinh đẹp.
Sơn vi thần, thủy vi hồn, băng tuyết vi phách, thế gian diễm sắc, nàng đứng ở trước mắt, thì tất cả đều hóa thành bụi đất.
Đây chính là mẫu thân của nàng, tuyệt sắc như vậy, nhưng cũng tịch mịch là vậy.
Nhiều năm qua, người đem dung mạo tuyệt sắc của mình giấu sau lớp da già nua, ra vẻ tuổi già sức yếu, sốngtrong xiết bao đau khổ.
Băng Toàn trong trẻo lạnh lùng nhìn HềHề, nhưng đôi mắt tím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242067/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.