Di chứng của Ngôn Khanh vẫn còn đó, tư duy xoay chuyển hơi chậm chạp, không theo kịp tốc độ phản ứng của Hoắc Vân Thâm.
Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ cảm thấy Hoắc tổng có ý đùa giỡn mình, nhưng bây giờ suy nghĩ của cô khá đơn giản, vả lại lo lắng cho anh chiếm ưu thế, cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, rồi dịu dàng nói: “Sàn nhà không được, quá cứng, phải ngủ giường. Nhưng mà…”
Cô chỉ ngón tay trắng nõn về phía chiếc giường đơn nho nhỏ cạnh cửa phòng ngủ, giọng điệu thương lượng: “có thể mang nó vào được không? Anh ngủ của anh, em ngủ của em, tốt xấu gì cũng ở chung một không gian, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Lời nói thật sự rất đứng đắn, nhưng dù sao cũng là do đích thân cô từ chối, nay lại chủ động tới mời, tai Ngôn Khanh không khỏi đỏ lên, ngọn lửa nhỏ có xu hướng lan tràn.
Cô giả vờ bình tĩnh: “Em chỉ góp ý thôi, nếu anh không chấp nhận thì coi như em chưa nói gì.”
Nói xong cái là muốn chạy ngay như thể ngọn lửa đốt phải đuôi, cô bị Hoắc Vân Thâm ngăn lại: “Lời vợ nói là thánh chỉ, bảo anh làm gì, anh đương nhiên phải làm cái đó.”
“Nhưng anh muốn hỏi một chút.” Anh bắt lấy con mèo không an phận trong ngực, “Anh chấp nhận đề nghị của em, đi vào phòng của em. Điều này tương đương với việc đạt được quy ước “40 bữa cơm đổi ngủ trên sàn nhà” trước đây, có phải bây giờ anh có 40 điểm chưa sử dụng không?”
Ngôn Khanh sững sờ: “… Hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-khanh-cua-toi/1065994/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.