Người đàn ông nằm nghiêng đối mặt với Ngôn Khanh, đôi con ngươi buồn bã nay lại sáng ngời, nổi lên một tầng hơi nước, trượt xuống sống mũi, một chút âm thanh cũng không có.
Ngôn Khanh ngẩn ngơ nhìn, bất tri bất giác cũng khóc theo.
Cô sững sờ sờ khuôn mặt ướt đẫm của mình, không hiểu ra làm sao, Hoắc tổng rơi lệ đã rất bất thường rồi, còn cô… sao thế này, bị tâm trạng của anh ảnh hưởng hả?
Nhưng cơn đau nhói ở lồng ngực vô cùng chân thật, nói rõ cho cô biết rằng, cô đau lòng vì anh.
Ngôn Khanh lắc cái đầu vẫn còn đang choáng váng, luôn cảm thấy sau khi say rượu, cô dường như đã chết một lần, bây giờ ngồi xổm trước mặt Hoắc Vân Thâm, như thể đã qua mấy đời.
Cô kéo ống tay áo dài, cúi người lau nước mắt cho Hoắc Vân Thâm, nhíu mày hỏi: “Tập đoàn xảy ra chuyện gì à? Hay anh gặp ác mộng? Thâm Thâm, anh —”
Hoắc Vân Thâm đột nhiên nắm lấy tay cô: “Em gọi anh lại một tiếng.”
Giọng anh thô ráp chói tai, Ngôn Khanh nghe mà kinh hãi, ngoan ngoãn gọi anh: “… Thâm Thâm, Hoắc Vân Thâm.”
Cô khó hiểu: “Em mới say một đêm thôi mà, anh khác thường thế, không biết em à?”
Khớp hàm Hoắc Vân Thâm hơi run run, không nói gì kéo cô lên giường nhỏ, thu tay lại, hơi thở hỗn loạn, hung hăng ôm chặt lấy cô, khàn khàn nói: “Biết, là anh sợ em không biết anh.”
Đáng lẽ Ngôn Khanh phải đẩy anh ra, nhưng người đàn ông nửa đè ở phía trên đang run rẩy.
Hai tay cô còn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-khanh-cua-toi/1065993/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.