Hạ Minh Cẩn ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hoắc Vân Thâm ôm Ngôn Khanh biến mất, nhất thời còn tưởng bản thân sinh ra ảo giác nên nghe lầm.
… Vợ?!
Mẫn Kính để đám người bên cạnh đuổi những cô gái kia đi, còn mình thì bước đến ấn anh ta xuống, lạnh lùng nói: “Dám gạt Hoắc phu nhân của bọn tao uống thuốc? Không chỉ một lần mà tận hai ba năm? Lá gan của mày thật sự không nhỏ.”
Hạ Minh Cẩn chẳng còn chút xíu hình tượng của một lưu lượng đang nổi tiếng, chật vật bám lấy Mẫn Kính xác nhận: “Anh nói phu nhân… Cô ấy, cô ấy thật sự là…”
Mẫn Kính chán ghét bắt chéo hai tay anh ta ra sau lưng, sau đó hung hăng đẩy một phát.
Lúc biết việc Ngôn Khanh mất trí nhớ có một phần tham dự của Hạ Minh Cẩn, anh không thể hình dung được nỗi khiếp sợ ngay lúc đó.
Theo cách nói của bác sĩ Hà, ý chí của Ngôn Khanh quá mạnh mẽ. Quá trình cấy ghép ký ức giả mạo ba năm trước cũng không thuận lợi, thậm chí đã trải qua tra tấn nghiêm trọng, nên mới phải dùng đến loại thuốc thần kinh quý hiếm đó để hỗ trợ, lúc ấy hẳn là tiêm vào một liều thuốc lớn, sau khi cô tiếp nhận thành công ký ức mới, phải uống đều đặn để đảm bảo hiệu quả được kéo dài.
Thâm ca để anh bắt đầu xuống tay từ thuốc, bởi lẽ từ kết quả xét nghiệm cho thấy một năm gần đây Ngôn Khanh vẫn đang sử dụng. Nhưng theo thái độ của Ngôn Khanh, cô căn bản chẳng biết chút gì về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-khanh-cua-toi/1065992/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.