๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị tiên nhân hiện hình giữa không trung, Hải Đường và Vương Thập Tam
Lang tự coi mình là người mù, không hề ngẩng lên nhìn, bởi họ không dám
nhìn. Tiếng nói của tiên nhân vọng vào tai, nhưng họ tự coi mình là người điếc,
hoàn toàn không lắng nghe, vì họ không dám nghe. Hai người run rẩy, tưởng
rằng chắc chắn phải chết, lao vào phá đền một cách mù quáng. Kết quả... vị tiên
nhân ấy đột nhiên biến mất.
Điều kỳ diệu và khó tin nhất trên đời cũng chỉ có vậy mà thôi, khiến cho lúc
này Hải Đường và Vương Thập Tam Lang run rẩy đứng bên ngoài cửa miếu,
vẫn không thể tin được những gì mình vừa trải qua trong miếu.
Ngũ Trúc thúc không hề cử động, Phạm Nhàn buông lỏng tinh thần một
chút, ngơ ngác nhìn hai đồng đội đang đứng thẫn thờ trước mặt, nghĩ bụng thế
sự thật quá bất ngờ, một lúc sau y mới làm ẩm cổ họng, cảm thấy có thể nói
được, bèn khàn giọng nói: "Các ngươi thật mạnh mẽ."
o O o
Trên cánh đồng tuyết trắng xóa, tuyết giá lạnh buông xuống êm đềm, bầu
trời u ám không phân biệt được là ngày hay đêm, chỉ thấy gió tuyết cuồn cuộn
xoáy vòng quanh cánh đồng băng và đồi tuyết, che khuất hầu hết ánh sáng,
chìm trong tĩnh mịch vô tận. Thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa vọng lại, đánh thức
khung cảnh tĩnh lặng ngàn năm của vùng cực bắc này.
Mấy chiếc xe trượt tuyết được kéo bởi bầy chó kéo đang vật lộn với gió
tuyết, chật vật tiến về phía nam.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231976/chuong-2040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.