๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhưng miếu..."
Thực ra đoạn đối thoại trên không xảy ra. Ít nhất Ngũ Trúc và Phạm Nhàn
nằm trong tuyết không nói với nhau như vậy đó. Thực tế sau 3 ừ của Phạm
Nhàn, hai người chỉ nhìn nhau im lặng rồi Ngũ Trúc gượng gạo cúi xuống, bế
Phạm Nhàn lên và đặt lên lưng mình!
Giống như nhiều năm về trước, người hầu thiếu niên kia từng cõng đứa trẻ
kia.
o O o
Phạm Nhàn cảm nhận được tấm lưng lạnh lẽo phía trước, nhưng lại thấy rất
ấm áp. Vẻ mặt y vô cảm, bởi tâm trạng khó có thể diễn tả bằng biểu cảm. Y
muốn khóc, muốn cười, biết Ngũ Trúc vẫn chẳng nhớ gì nhưng sẵn lòng rời
ngôi miếu hoang này cùng y.
Y muốn hò reo sung sướng nhưng không thốt nên lời, muốn khóc to nhưng
lại rét run không ngừng ho ra máu.
Rồi Phạm Nhàn thấy Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, hai cường giả
trẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ, giờ phút này mặt mày tái mét, đôi mắt lờ đờ, như
vừa trải qua chuyện kinh hoàng nhất cuộc đời. Đáng sợ hơn, cả hai run bần bật,
như sắp mất kiểm soát trí óc vì sợ hãi.
Chuyện gì khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang ra nông nỗi này? Vương Thập Tam Lang nhìn cảnh tượng trước mắt, biết Phạm Nhàn đã
thắng nhưng không hề vui mừng, chỉ còn nỗi kinh hoàng và chút hối hận lướt
qua. Toàn thân run lẩy bẩy như Ngô lão nhị, nhìn Phạm Nhàn, giọng khô khốc
nói: "Chúng ta... phá hủy Thần Miếu rồi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231975/chuong-2039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.