๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Khải Niên cũng đã biết hôm nay Phạm Nhàn đã truyền thông tin
khắp thiên hạ thông qua Khải Niên tiểu tổ, lão không đưa ra bình luận gì về kế
hoạch này. Lão cũng không rõ Phạm Nhàn muốn công khai hay chỉ phòng thủ bị
động, giấu sức mạnh bên ngoài kinh đô, chờ thời cơ bùng nổ thích hợp.
"Ta hy vọng Tử Việt có thể sống sót thoát khỏi Tây Lương." Phạm Nhàn
nhíu mày: "Ta vốn định bảo hắn quay lại Bắc Tề làm việc này, nhưng vẫn hơi lo
lắng, dù sao dù họ sẵn sàng theo ta, nhưng vì ta là người Khánh Quốc nên mới
như vậy. Thậm chí... trong mắt họ, ta là một phần của hoàng tộc, nên cho dù đối
đầu với bệ hạ cũng có thể rất thẳng thắn. Nhưng nếu là Bắc Tề..."
Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Khải Niên: "Nếu ta muốn ngươi phản quốc
cùng ta, ngươi có đi theo không?"
Vương Khải Niên cười khổ đứng dậy: "Những năm trước còn làm ít chuyện
tương tự hay sao? Dù đại nhân đưa ta xuống lòng đất, thần cũng đành đi thôi."
Phạm Nhàn cười nói: "Cho nên chỉ có ngươi làm việc này, ta mới yên tâm."
o O o
Hai người rời gian nhà nhỏ này, chắc chắn rằng trong một thời gian giàn sắp
tới gian nhà nhỏ giá một trăm hai mươi lượng bạc này sẽ không còn ai lui tới.
Chỉ còn những giọt mưa cô đơn và nhện giăng tơ mịt mù mới là bạn đồng hành
của những trang giấy phẳng phiu và khối mực lạnh lẽo kia.
Một chiếc mũ rộng che kín đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231797/chuong-1861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.