๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thật ra không rời khỏi kinh đô, luôn ở bên cạnh Viện trưởng, chỉ cần biết
đại nhân được bình an là được rồi." Sau ba năm không gặp, hai người không hề
có chút xa cách nào, Vương Khải Niên giọng khàn khàn nói.
Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Ta... đã về muộn quá."
Y nói đến chuyện của Trần Bình Bình. Vương Khải Niên cúi đầu, cũng im
lặng rất lâu rồi nói với giọng trầm trầm: "Là ta báo tin quá chậm."
Thật ra cả hai đều đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể thay đổi điều đã xảy
ra. Một nỗi buồn man mác và tâm trạng tự trách bao trùm cả phòng.
"Gia đình có mạnh khỏe không?"
"Vẫn khỏe, chắc triều đình không tìm ra được."
"Vậy thì tốt, hãy quay lại bên ta."
"Được."
o O o
Sau đoạn đối đáp tự nhiên như vậy, trái tim lạnh lẽo bấy lâu nay của Phạm
Nhàn dường như ấm áp trở lại một chút. Y nhẹ giọng hỏi: "Ta sai ngươi đi theo
đại đội tới Đông Di thành, sao ngươi lại trở về?"
"Bốn nghìn năm trăm người của đội Hắc Kỵ đã vào phạm vi Đông Di thành,
chắc bây giờ đang lên đường đi tới Thập Gia thôn. Ta đã hoàn thành những việc
Viện trưởng giao phó, nên ta vội vã quay trở lại, có điều chậm trễ đôi ngày nên
mới về muộn như vậy." Vương Khải Niên nói: "Kinh Qua, lão già Thất Xử kia
cùng Tông Truy đều trong đoàn người đó. Những lực lượng mạnh nhất mà Viện
trưởng để lại đang tập trung về Thập Gia thôn."
Phạm Nhàn im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231796/chuong-1860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.