๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân liếc nhìn bàn tay đang rỉ máu của y, trong lòng rung động
nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ngày hai tháng giêng, ta được triệu vào cung, được
chỉ thị rồi bắt đầu sắp xếp. Còn việc Hạ Đại học sĩ truy bắt Cao Đạt ở Đạt Châu,
Hoàng đế bệ hạ mượn cớ này giữ Viện trưởng ở lại Đạt Châu rồi dùng quân
phòng vệ bắt giữ, ta chỉ biết sơ lược, không rõ chi tiết."
"Kể hết những chi tiết ngươi biết."
Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn cúi đầu, phát hiện hôm nay Tiểu Phạm đại
nhân không giống bất kỳ lúc nào, nét mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn
không phải phản ứng của một người bình thường.
Từ sáng sớm hôm ấy, quân phòng vệ kinh đô hộ tống chiếc xe ngựa đen vào
kinh, đến Ngự Thư phòng trong cung cãi vã, rồi Hoàng đế bệ hạ bị thương
nặng, Trần Bình Bình bị cốc sứ màu xanh làm bị thương, bị giam vào đại lao
Đại Sát viện, Ngôn Băng Vân không giấu diếm chi tiết nào, thậm chí cả vai trò
xấu xa của bản thân cũng thuật lại rõ ràng.
Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn:
"Vậy giờ ngươi theo ta làm gì? Muốn kéo lão thọt kia về cắt thêm vài nhát? Hay
muốn ông ấy chết không có chỗ chôn?"
Trước mặt Phạm Nhàn, Ngôn Băng Vân không cần che giấu cảm xúc, trên
mặt hiện rõ nỗi đau không phải giả bộ, giọng khàn khàn: "Hạ quan nhất định
phải gặp Viện trưởng để đảm bảo ngài không phát cuồng."
"Cái là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231773/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.