๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân biết dưới vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn là một trái tim
yêu hận sâu sắc. Sau khi im lặng một lúc, hắn đột ngột lên tiếng: "Ta không cần
bất kỳ lời tha thứ nào. Lựa chọn của Viện trưởng trùng khớp với ý kiến của ta,
nên ta đã làm như vậy. Vì Khánh Quốc, ta có thể làm bất cứ điều gì."
"Rất tốt, như thế ngươi mới có thể trở thành một thần tử tốt của Hoàng đế bệ
hạ. Đối với những kẻ bình dân chết đi, có lẽ ông ta là một vị minh quân." Phạm
Nhàn chậm rãi đứng dậy: "Nhưng với ta, dù ông ta hay ngươi đều không phải là
người đáng tin tưởng, vì trong lòng các ngươi luôn có thứ quan trọng hơn đồng
bọn.."
"Tĩnh Vương và Ninh Tài nhân bị giam lỏng trong cung, tiểu thư Phạm gia
cũng vậy." Ngôn Băng Vân chợt thấy lạnh buốt, vội nói.
Phạm Nhàn đáp lại giọng đầy châm biếm: "Đối với Hoàng đế bệ hạ, điều đó
là đương nhiên."
Nhìn Phạm Nhàn bước đi mệt mỏi về phía cửa gỗ, trong lòng Ngôn Băng
Vân bỗng nhói lên, nỗi sợ hãi khôn nguôi ập tới. Đó không phải nỗi sợ cho bản
thân, mà là lo lắng cho Phạm Nhàn. Hắn hét lớn: "Ngươi định đi đâu?"
Bàn ta Phạm Nhàn đặt trên cửa gỗ hơi run rẩy, không quay đầu lại, mệt mỏi
đáp: "Về nhà ngủ."
o O o
Bước ra khỏi cửa gỗ Thái Bình biệt viện, nhìn thấy quan viên Giám Sát như
gặp đại địch ở đầu cầu, nhìn thấy bên kia cầu vài trăm Hắc Kỵ phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231774/chuong-1838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.