๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từng bước đi xuống dưới, có vẻ như muốn bước vào cõi âm, nhưng thực ra
chỉ là căn mật thất cách mặt đất khoảng ba trượng, bên trong khô ráo sạch sẽ,
không có gì đồ đạc quý báu, chỉ có vài cái ghế, và vài cỗ quan tài.
Phạm Nhàn đặt một tay lên thành quan tài, nhẹ nhàng dùng sức, đẩy nắp lên
rồi cẩn thận đặt thân thể gầy yếu của ông lão vào trong. Y lấy một cái gối sứ
nhỏ, rất cẩn thận đệm vào phía sau đầu ông. Nhìn lớp lụa trong quan tài, Phạm
Nhàn hơi nghiêng đầu, không đắp cho ông cái nắp.
Trần Bình Bình nhắm mắt, thân thể trần truồng của ông chỉ được che phủ
bởi chiếc áo quan viên Giám Sát viện mà Phạm Nhàn cởi ra. Phạm Nhàn đứng
bên cạnh quan tài, im lặng nhìn khuôn mặt gầy guộc, hốc hác của ông, chợt cảm
thấy bộ y phục đen này hợp với ông hơn những tấm lụa quý phái kia.
Bộ y phục đen đó là trang phục của quan Giám sát, được Phạm Nhàn cởi ra
từ trên người mình, tất nhiên là theo chuẩn mực của Viện trưởng Giám Sát viện.
Trong mắt Phạm Nhàn, cuộc đời Trần Bình Bình khó thể phán xét, nhưng có lẽ
ông thích được ra đi với danh phận Viện trưởng Giám Sát viện.
Phạm Nhàn đứng im lặng bên cạnh quan tài, nhìn Trần Bình Bình đang say
ngủ, nghĩ về lúc trước trên pháp trường, dưới cơn mưa thu, ông dường như
chính là ngủ dần đi trong vòng tay mình. Trước khi ngủ, ông nắm chặt tay y,
chắc chắn không lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231772/chuong-1836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.