๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"E rằng sao? Bệ hạ có nguy hiểm không?"
"Bệ hạ hồng phúc tề thiên, vốn không phải phàm nhân," Thái Y viện run rẩy
nói, dùng cách khác diễn tả cảnh giới Đại tông sư của bệ hạ: "Chắc không có
vấn đề gì lớn. Nhưng không ai biết tương lai có ảnh hưởng gì hay không."
"Vậy còn không mau tìm cách lấy ra!" Diệp Trọng tuy thân hình lùn tịt, luôn
mang đến cảm giác ôn hòa, nhưng giờ phút này, sát khí hiện trên mặt hắn vô
cùng đáng sợ.
"Thần... thực sự không có thủ pháp tốt như vậy," Y chính thấy sắc mặt Diệp
Trọng càng lúc càng khó coi, vội vàng nuốt nước bọt, nói: "Có điều, Tiểu Phạm
đại nhân từng chủ trì y án tương tự trong cung thuở trước. Kính mong đại nhân
nhanh chóng triệu Tiểu Phạm đại nhân về kinh, có ngài ấy chủ trì, chắc chắn sẽ
không để lại bất kỳ hậu hoạn nào."
"Đạm Bạc công?" Diệp Trọng nghe đến cái tên này thầm căng thẳng, trong
lòng lạnh ngắt một nửa. Hôm nay từ sáng đến giờ, bên trong bên ngoài kinh đô,
trong Ngự Thư phòng hoàng cung, quá nhiều chuyện đã xảy ra, hắn vẫn chưa
kịp tiêu hóa hết. Lúc này nghe đến cái tên Phạm Nhàn mới nhớ ra hành động
ám sát của Trần Bình Bình sẽ mang đến những chấn động lớn như thế nào cho
đất Khánh Quốc này.
Đôi môi Diệp Trọng khô khốc, 1lls mới chậm rãi nói: “Tiểu Phạm đại nhân
tạm thời chưa về được, còn cách nào khác không?”
"Phạm tiểu thư hiện đang hành nghề y tại Đạm Bạc y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231740/chuong-1804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.