๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không, Diệp Trọng hiểu rõ tính cách của bệ hạ. Cho dù ngài muốn ban cho
Trần lão Viện trưởng một cái chết vinh quang cũng không thể là vì tình cảm
giữa bệ hạ và vị lão Viện trưởng này. Sau tiếng động lạ kỳ của vũ khí trong Ngự
Thư phòng, thứ mà bệ hạ dành cho Trần Bình Bình chỉ có phẫn nộ và căm hận,
không còn gì khác.
Điều duy nhất có thể khiến bệ hạ rút lại mệnh lệnh lăng trì chỉ có thể là vì
tương lai của đất Khánh Quốc. Vì tâm trạng của Phạm Nhàn và Đại hoàng tử
đang đóng quân ở Đông Di thành mà cân nhắc cho giang sơn này.
Có vô vàn cách chết khác nhau, lăng trì nhục nhã tàn bạo hơn hẳn so với
một tấm lụa trắng, một chén rượu độc, chắc chắn cái trước sẽ khiến Giám Sát
viện, Phạm Nhàn và Đại hoàng tử nảy sinh nhiều oán hận hơn nhiều.
Có điều, tất cả những điều đó đều trở nên bất khả thi, bởi tiếng hô "đúng
lúc" của Hạ Đại học sĩ. Bởi vì Hoàng đế có quyền uy tối cao của Hoàng đế, cơn
thịnh nộ của Hoàng đế.
Diệp Trọng thở dài, ngơ ngác nhìn hoàng thành đang trong mưa thu, trong
lòng trăm mối tâm sự lẫn lộn, không biết đêm nay trong khu kiến trúc oai
nghiêm của Giám Sát viện sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, liệu mình và Sử Phi
được lệnh áp giải hơn vạn tinh binh ngoài Giám Sát viện, có thực sự phải tàn sát
không.
Mưa thu chậm rãi đổ xuống, hắn khẽ ho khan vài tiếng, biết bệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231741/chuong-1805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.