Từ lúc Hoắc Liên Ngao bước vào cho đến khi đi ra cũng chỉ vỏnvẹn chục phút đồng hồ. Hoắc Liên Ngao uống hết cốc trà Khang Kiều rótcho anh thì lấy lý do trở về thu dọn hành lý.
Từngngọn đèn trong vườn lần lượt sáng lên. Cánh cửa theo kiến trúc Porticusvẽ hình cây lá móng tuyệt xảo, Hoắc Liên Ngao đứng bên cạnh cửa, NghêHải Đường cũng vậy, Khang Kiều thì nắm tay Hoắc Tiểu Phàn.
Cảnh tượng bây giờ rất giống đứa trẻ tới nhà ai đó làm khách và sắp trở về.
Nhìn Nghê Hải Đường, Hoắc Liên Ngao nói: “Không biết tôi có nên cảm thấy may mắn vì dì chưa vứt cuốn sách tôi tặng dì vào trong thùng rác không?”.
Hai cuốn sách bằng tiếng Anh Hoắc Liên Ngao tặng cho Nghê Hải Đường vẫnđược đặt ở vị trí dễ nhìn nhất trong phòng khách, vì Nghê Hải Đường đãdặn dò, nên người làm giữ gìn chúng rất tốt.
Nghê Hải Đường thật thà nói: “Dì không biết tiếng Anh. Nhưng, gần đây dì đang đi học tiếng Anh, một thời gian nữa chắc là dì có thể đọc được nội dungtrong sách”.
“Thế ư?” Hoắc Liên Ngao kéo dài giọng, ánh mắt trôi về phía Hoắc Tiểu Phàn.
Khang Kiều vô thức đứng chắn tầm nhìn của anh.
“Tiểu Phàn.” Miệng anh gọi tên thằng bé, nhưng mắt thì lại nhìn cô. Anh khiêu khích: “Anh Liên Ngao sắp đi rồi”.
Dưới sự kháng nghị của Hoắc Tiểu Phàn, Khang Kiều đành phải tránh ra.
“Anh Liên Ngao, anh sắp đi tới tổng bộ của người máy ạ?”
“Phải, anh Liên Ngao sắp đi tới tổng bộ của người máy. Đúng rồi, Tiểu Phàn, em còn chưa nói cho anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488220/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.