🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mùa hènăm 2002, Hoắc Liên Ngao về muộn hơn hẳn năm ngoái. Khang Kiều đã nghỉhè được mười mấy ngày rồi mà điện thoại nhà họ Hoắc vẫn im ắng, cho dùcó lúc vang lên cũng không liên quan đến tin tức Hoắc Liên Ngao sắp trởvề.
Nghe nói, nguyên nhân anh trì hoãn không về là vì sức khỏe bà ngoạikhông ổn. Bà ngoại bị bệnh đúng lúc ông ngoại làm trong văn phòng thư ký Liên hợp quốc bận rộn công việc, Hoắc Liên Ngao đành dời lịch quay vềBrunei.
Nguyên nhân ấy nghe rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm, đặc biệtlà một người từ nhỏ đã nương tựa sống cùng bà như Khang Kiều.
Giữa tháng sáu, câu lạc bộ nhà trường tổ chức hoạt động, Khang Kiều gặpđược cô gái tên Bảo Như mà Hàn Tông luôn nhắc tới. Lúc này Khang Kiều và Hàn Tông đã rất thân rồi. Trùng hợp là nhà họ Hàn và nhà họ Hoắc còn có một mối quan hệ lâu đời, không chỉ là quan hệ gia đình mà trong kinhdoanh, hai nhà cũng có rất nhiều lần hợp tác.
Năm nay là năm cuối của Hàn Tông ở trường.
Bảo Như là bạn gái của Hàn Tông, tên đầy đủ là Kim Bảo Như, một cô gáimang hai dòng máu Trung – Hàn, cũng tới từ Singapore, tính cách cởi mởnhiệt thành. Hôm nay cô ấy và Hàn Tông cùng tham gia vào hoạt động củacâu lạc bộ.
Cây được phân cho nhóm của Khang Kiều và Hàn Tông khá nhiều, họ phảitrồng hết hai chục cây trong thời gian quy định. Thời gian khá gấp gáp,Khang Kiều cởi luôn áo khoác ra.
Cuối cùng, Khang Kiều và Hàn Tông đã hoàn thành đúng thời gian cho phép. Tháng sáu là thời điểm nóng nực nhất ở Brunei, mồ hôi ròng ròng chảykhắp tóc tai, quần áo của Khang Kiều.
Đón lấy chiếc khăn mặt ướp đá của Kim Bảo Như, vừa chạm khăn vào mặt,Khang Kiều đã nghe thấy một câu nói bất ngờ từ cô ấy: “Khang Kiều, emkhoác áo vào là một kiểu, cởi áo ra lại là một kiểu khác”.
Khang Kiều có phần không hiểu ý tứ của cô ấy, cứ cầm khăn đờ đẫn nhìn như thế.
Kim Bảo Như phì cười, quét ánh mắt một lượt từ trên xuống dưới người cô, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Chị đang khen dáng người em không tồi. Nóithế nào nhỉ? Là kiểu quyến rũ mà không khoa trương ấy”.
Nhìn theo ánh mắt Kim Bảo Như, Khang Kiều trông thấy đôi gò bồng nhấpnhô dưới lớp áo sơ mi đã lộ rõ qua lớp mồ hôi thấm ướt áo. Mặt cô lậptức đỏ bừng, cô không nên cởi áo khoác ra.
Trong ký ức của Khang Kiều, những câu nói trưởng thành cùng cô theo nămtháng hầu như chỉ là: “Quá gầy rồi”, “Con bé này yên tĩnh thật”, “Nómười hai tuổi thật ư, sao trông còn chưa tới mười tuổi vậy?”, “Mười sáutuổi ư? Tôi còn tưởng con bé mới mười hai tuổi”.
Chưa bao giờ có người nào khen cô dáng đẹp, thế mà khoảng một, hai nămnay thi thoảng lại nghe thấy có người nói cô: “Thanh tú”, “Ưa nhìn”,“Tướng mạo không tệ”.
Điều khiến Khang Kiều ngượng ngập hơn là khi Kim Bảo Như nói những lờinày, Hàn Tông đang đứng bên cạnh, nét mặt nửa đùa nửa thật.
Vô thức, Khang Kiều muốn tìm lại chiếc áo của mình. Áo khoác được đặtsau lưng cô, vừa quay đầu, Khang Kiều liền bắt gặp Chu Tùng An ở phíasau.
Sao Chu Tùng An đến nhanh vậy? Ban nãy gọi điện thoại chẳng phải anh ấynói vẫn đang trên đường ư? Hơn nữa, thoạt nhìn dáng vẻ của Chu Tùng Anrõ ràng là đã lén lút đứng sau lưng cô một lúc rồi, cũng có nghĩa anh ấy đã nghe thấy câu nói ban nãy của Kim Bảo Như.
Cô cúi người cầm áo khoác lên, nhanh chóng mặc vào.
Bốn người cùng nhau rời khỏi vườn thực vật. Khang Kiều và Chu Tùng Anđứng ở bên trái cửa, Hàn Tông và Kim Bảo Như đứng ở bên phải cửa.
Sau khi chào tạm biệt xong…
“Bạn trai của em à?” Một câu hỏi đột ngột, nhưng lần này người lên tiếng là Hàn Tông.
Ơ… Đây quả thực là lần đầu tiên Khang Kiều nghe thấy câu hỏi này. KhangKiều dậy thì muộn, đa phần mọi người đều nghĩ cô và Chu Tùng An giốnganh em hơn.
“Là bạn em.” Khang Kiều trả lời, sau đó còn bổ sung thêm: “Là một người bạn rất thân ạ”.
Cũng là người bạn tốt duy nhất.
Trên đường về, Chu Tùng An có vẻ không mấy tập trung. Cô giơ tay kéo kéo anh ấy: “Chu Tùng An, có phải anh không được thoải mái không?”.
Chu Tùng An cúi đầu nhìn tay cô, quay mặt đi. Phải một lát sau, anh ấymới đón lấy cặp của Khang Kiều như nhớ ra rồi bồi thêm một câu: “Trờinóng quá”.
Cuối tháng sáu, Khang Kiều học xong lớp kỹ năng, trở về nhà, từ xa đãnhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn chạy về phía cô theo đường lốc xoáy, miệng hét: “Ngày mai anh Liên Ngao trở về rồi!Ngày mai anh Liên Ngao trở về rồi!”.
Xem ra Hoắc Tiểu Phàn vẫn chẳng thể nào quên người máy của nó.
“Chị ơi, chị bảo liệu anh Liên Ngao có mang rất nhiều người máy về cho em không?” Giọng Hoắc Tiểu Phàn ngập tràn kỳ vọng.
“Có mà, nhất định là vậy.” Khang Kiều trả lời.
Thế giới của Hoắc Tiểu Phàn thật ra rất thiếu thốn, không gian trưởng thành của nó bị bó buộc trong một khu vực cố định.
Lần này Hoắc Liên Ngao trở về vào đêm khuya. Trong lúc mơ hồ, Khang Kiều nghe thấy có tiếng ô tô lăn bánh lướt qua cửa sổ phòng cô. Một chiếc,hai chiếc, ba chiếc.
Sau đó là tiếng đám người làm hò nhau chuyển hành lý. Trong lúc mơ màng, Khang Kiều nghĩ, hành lý lần này Hoắc Liên Ngao mang về nhất định phảihơn chục cái vali.
Sau đó nữa là tiếng giày cao gót, có lẽ là Nghê Hải Đường đã về. Một lát sau thì xung quanh yên ắng trở lại. Tối ấy, Khang Kiều mơ thấy NewYork, đó là nơi Hoắc Liên Ngao học tập, New York trong giấc mơ của côngập tràn màu xanh.
Ba ngày tiếp theo, Hoắc Liên Ngao nhốt mình ở trong phòng. Khang Kiềunghe quản gia Diêu nói bà ngoại của anh hiện đang làm phẫu thuật. Bàngoại sợ ca phẫu thuật gây ảnh hưởng không tốt đến anh nên ép Hoắc LiênNgao quay về Brunei.
Ngày thứ tư, có một tin tức tốt đẹp từ New York chuyển tới, ca phẫuthuật của bà ngoại Hoắc Liên Ngao đạt hiệu quả tốt. Tối ấy, nghe nói nửa đêm Hoắc Liên Ngao đã bảo đầu bếp làm cho anh cả một bàn thức ăn.
Nghe nói Hoắc Liên Ngao đã ăn sạch cả bàn thức ăn ấy khiến đám người làm mặt mày rạng rỡ.
Ngày thứ năm, nhân viên quản lý bể bơi bắt đầu bận rộn thay nước, làm sạch bể.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Hoắc Liên Ngao xuất hiện ở bể bơi. Hôm ấy là ChủNhật, cũng là ngày duy nhất trong cả tuần Khang Kiều được rảnh rỗi.
Sáng Chủ Nhật nào Khang Kiều cũng dành ra một tiếng buổi sáng để đọcsách. Đứng ở chỗ cô đọc sách tập trung tinh thần có thể nghe thấy tiếngthân hình ấy nhảy xuống bế bơi. Cô gập cuốn sách trên tay lại, dỏng tailắng nghe, tiếng đập nước vô cùng có tiết tấu.
Buổi trưa, quản gia Diêu mang tới cho Hoắc Tiểu Phàn những người bạnngười máy mà nó mong ước đã lâu. Chú người máy siêu đẹp khiến thằng bémặt mày hớn hở.
Mùa hè này, những chiếc siêu xe lái vào nhà họ Hoắc trở nên ít đi, người kéo vali tới tìm Hoắc Liên Ngao cũng gần như không có, không còn nhữngbữa tiệc ngoài trời hay những đại tiệc du thuyền.
Tấm ván lướt sóng năm ngoái Hoắc Chính Khải thu thập cho Hoắc Liên Ngaocũng không được sử dụng. Ngoài thời gian bơi lội buổi sáng, anh gần nhưkhông ra khỏi phòng.
Khang Kiều nghe quản gia Diêu giải thích là khoảng thời gian này Hoắc Liên Ngao đã chỉnh sửa lại các tác phẩm của mẹ.
Vào giờ đọc sách hàng tuần của mình, Khang Kiều lại vô thức lắng nghe.Có vài lần, từ xa Khang Kiều đã nhìn thấy Hoắc Liên Ngao bơi xong, đứngbên bể nước, ngẩn người.
Đối với những trạng thái tiêu cực ấy của anh, rõ ràng Nghê Hải Đường vui ra mặt, vì như thế, bà không cần phải sống dè dặt như trước, sợ bị Hoắc Liên Ngao nắm được thóp. Còn Hoắc Tiểu Phàn, vì đã có người máy mới nên cũng quên bẵng “anh Liên Ngao” của nó.
Tháng bảy trôi qua trong bình yên phẳng lặng. Tháng tám tới, chớp mắt một mùa hè nữa lại qua.
Miền Nam Trung Quốc hay trồng cây đa. Tổ tiên nhà họ Hoắc tới từ miềnNam cũng mang theo loài cây này tới. Bây giờ, sau khi trải qua gần mộtthế kỷ, cây đa nhỏ xíu ngày nào đã đâm chồi nảy lộc giữa vườn nhà họHoắc, trở thành cả một khoảng đa. Chủ Nhật này, sau một cơn mưa tầm tã,Khang Kiều đứng dưới gốc đa. Mưa đã ngừng, có điều cô không biết nênlặng lẽ rời khỏi vườn đa này, hay là…
Hay là quay đầu lại, đi về phía bên kia cây đa, nơi Hoắc Liên Ngao đang đứng đó.
Cơn mưa buổi chiều khiến Khang Kiều đi tới đây. Vừa đứng vững, cô đãnhìn thấy một cái bóng khác cũng vội vã chạy về rừng đa này. Khi nhìn rõ đó là Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều né mình vào một hõm cây, vừa giấu mình xong thì Hoắc Liên Ngao cũng kịp tới.
Cô ở bên này cây, anh ở bên kia cây, cùng đợi cơn mưa kết thúc, trời xanh mây trắng.
Cơn mưa kéo dài khoảng mười phút. Trong mười phút ấy, Khang Kiều nghe thấy cuộc điện thoại giữa bà ngoại và Hoắc Liên Ngao.
Vì tiếng mưa nên Hoắc Liên Ngao nói những gì Khang Kiều nghe không rõnhưng chốc chốc lại có vài từ lọt vào tai cô: “Con không thích”, “Conghét nghe thấy những lời đó”, “Ngoại ơi, bà còn nói nhiều như vậy, taicon sắp mọc mầm rồi”. Những lời nói rõ ràng mang theo cảm xúc cá nhân và thể hiện rõ sự trẻ con của Hoắc Liên Ngao.
Mưa ngừng, cuộc điện thoại cũng kết thúc. Khang Kiều ngẩn người nhìnnhững giọt nước mưa thi thoảng lại trượt từ trên phiến lá xuống. Sau cơn mưa lớn, bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, có tiếng giày giẫm lên cỏ,phát ra tiếng động.
Hoắc Liên Ngao định đi ư?
Khang Kiều bước ra khỏi cây, gọi giật Hoắc Liên Ngao lại. Hoắc Liên Ngao nghiêng mặt ra từ phía bên kia, nhìn cô.
Cây đa to lớn cánh là đan cài che kín bầu trời, hình thành một thế giớixanh ngắt, chàng thiếu niên xa lạ ngày nào tựa hồ đã trưởng thành trongchớp mắt.
Gương mặt đẹp đẽ đã bắt đầu hình thành những đường nét của người trưởngthành, đẹp đến nỗi chẳng hiểu sao người ta lại thấy căng thẳng.
Đầu mày anh hơi nhíu lại.
Trong lúc không biết nên làm gì, cô lấy tay trái ôm lấy tay phải, nhưng vậy cô sẽ bớt căng thẳng hơn. Khang Kiều cúi thấp đầu.
“Cô đứng ở đây bao lâu rồi?” Giọng Hoắc Liên Ngao có vẻ rất không vui.
“Tôi tới trước anh đấy.” Khang Kiều đưa ra lời giải thích.
“Cô đang biện hộ cho hành vi lén lút của mình sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ ở mãi trong đó.”
Mặc kệ sự lạnh lùng châm chọc của anh, Khang Kiều nuốt nước bọt, nói: “Cảm ơn anh nhớ những người máy của Tiểu Phàn”.
Nếu Hoắc Liên Ngao không nhớ, không biết thằng bé sẽ thất vọng cỡ nào.Nó tâm niệm đã suốt một năm trời rồi, những món đồ chơi Hoắc Liên Ngaomang về chẳng thể nào mua được ngoài chợ.
“Mấy thứ đó không phải do tôi mua.”
Chuyện này Khang Kiều cũng đoán được: “Không phải do anh mua cũng cảm ơn”.
Hoắc Liên Ngao tỏ vẻ tùy ý cô, Khang Kiều một lần nữa gọi giật anh lại.
“Còn chuyện gì nữa?” Biểu cảm của Hoắc Liên Ngao thể hiện sự sốt ruột cực điểm.
Thật ra người mặc áo phông xanh trên đường phố New York mới thật sự làHoắc Liên Ngao, Khang Kiều nhủ thầm như vậy. Cô tiến lên một bước, lấyhết dũng khí, nhìn Hoắc Liên Ngao và nói.
“Tiểu Phàn, nó rất ngoan.”
Ở trong lòng Khang Kiều luôn muốn làm chút gì đó cho Tiểu Phàn. HoắcTiểu Phàn lớn lên từng ngày, mỗi ngày một ngoan ngoãn hơn. Dần dần, đứatrẻ đó cũng trở nên ít nói hơn. Nó bắt đầu hiểu được những lời nói củangười lớn, nó bắt đầu biết quan sát nét mặt của mọi người, hiểu càngnhiều chuyện thì càng trầm mặc.
Nếu không làm chút gì cho nó, Khang Kiều nghĩ có lẽ cô sẽ phát điên.
“Ồ? Sao lại nói vậy?” Ngữ khí sốt ruột dần trở nên hiếu kỳ.
Hít sâu một hơi, không né tránh ánh mắt của Hoắc Liên Ngao nữa, KhangKiều nói ra hết những lời đã chuẩn bị từ lâu: “Những lời tôi vừa nói làmuốn cho anh hiểu Tiểu Phàn là một đứa trẻ rất đơn thuần, tôi bảo đảm nó sẽ không tranh giành gì với anh”.
“Tranh giành gì kia? Ý cô muốn nói tài sản?”
Khang Kiều bặm môi.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Hoắc Liên Ngao ôm cánh tay, cơ thể ban nãy hơi nghiêng giờ đối diện thẳng với cô.
“Đừng quấy rầy nó, hãy để nó bình an khôn lớn.” Giọng cô có chút nịnhnọt, cầu xin: “Nếu anh vẫn không thể chấp nhận nó, thì tôi sẽ đưa nó đi. Nhưng bây giờ thì chưa được, đợi vài năm nữa, bây giờ tôi vẫn chưa kiếm được tiền”.
Gần đây cả thành phố Bandar Seri Begawan đều đang đồn ầm một vụ án cũ:Thi thể người con trai mất tích của một phú thương mười mấy năm trướccuối cùng cũng được tìm thấy, mà kẻ chủ mưu đằng sau vụ án này chính làngười anh trai cùng cha khác mẹ của nạn nhân.
Khang Kiều nhìn thấy hài cốt nạn nhân trên ti vi, nhỏ bé, rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ.
“Tôi đoán, những chuyện này mẹ cô không biết phải không?”
Im lặng…
Làm sao Khang Kiều dám nói mấy chuyện này với Nghê Hải Đường.
“Nếu những lời cô vừa nói là suy nghĩ thật sự của cô thì tôi cũng thấyđau đầu thay cho mẹ cô đấy.” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa từ từ giơ tay về phía cô, chống ngón trỏ lên trán cô: “Cô đúng là quá ngu ngốc, khôngnhững ngốc mà còn ngu xuẩn và ngây thơ”.
Anh dùng lực, Khang Kiều bị đẩy ra sau, nhưng cô không dám hất tay anh ra. Cô muốn Hoắc Liên Ngao nhìn thấy thành ý của mình.
“Cô nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của mẹ cô, cố gắng học hành, ăn diện cho thật đẹp, biết làm điệu rồi lấy một người giàu có là hơn.”
“Hoắc Liên Ngao!” Khang Kiều cố chấp nói: “Tôi xin đảm bảo Tiểu Phàn sẽ không gây ra bất kỳ uy hiếp nào cho anh”.
“Uy hiếp? Tôi còn đang sợ nó không gây ra uy hiếp gì đây.” Hoắc LiênNgao bỗng bật cười: “Này, đồ con riêng. Cô có biết những lời cô vừa nóirất dễ khiến người ta nổi khùng không. Tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấymình giống một quái vật. Tôi không phải người hay gây hấn, ngược lại,chính hành vi của mẹ cô và cô khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Đừngtưởng tôi không biết những việc mẹ cô làm. Cô đã từng nghe câu này chưa? Leo càng cao, ngã càng đau. Tôi đang đợi cái ngày mẹ cô rơi từ trênchín tầng mây xuống, có tin không…”.
“Không đâu.” Khang Kiều ngắt lời Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Liên Ngao bỏ tay xuống, nhướng mày nhìn cô.
“Hoắc Liên Ngao, có lẽ…” Cô một lần nữa hít sâu thở đều, rồi nhìn HoắcLiên Ngao: “Có thể, chỉ vì anh quá giận chú Hoắc thế nên mới hay nói với chúng tôi những lời đó, tóm lại…”.
Cô khẽ nói: “Tóm lại, tôi tin anh, cầu xin anh, đừng làm phiền tới Tiểu Phàn”.
Gió thổi qua tường bao, bay tới rừng đa này, thổi bay những giọt mưa còn đọng trên lá, lũ lượt rơi xuống trước mắt họ.
Cô chỉ nhìn anh, kiên quyết nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.