Khang Kiều nghĩ có lẽ Hoắc Liên Ngao nói đúng. Số tiền Nghê Hải Đường bỏ ra cho cô đã sắp công toi rồi. Cho dù cô cố gắng thả lỏng bảnthân như cách mà các giáo viên hướng dẫn, nhưng khi đối mặt với chữ “Hm” của Hoắc Liên Ngao, cô đã buột ra một câu: “Không cần anh lo!”.
Chống khuỷu tay lên cửa xe, Hoắc Liên Ngao nói bằng ngữ khí rất thân thiện:“Lần nào cô cũng vậy à? Coi lời ngợi khen của người khác là ý xấu. Thoải mái chút đi, cô xem, thời tiết hôm nay rất đẹp mà”.
Thầm thở dài một tiếng trong lòng, Khang Kiều dứt khoát từ bỏ suy nghĩ khẩntrương đuổi Hoắc Liên Ngao đi. Cô đứng đó, giữ cặp càng lúc càng chặt,có phần căng thẳng.
“Cô đứng đây làm gì?” Hoắc Liên Ngao vừa nói vừa nhìn ra sau lưng cô: “Đợi ai à?”.
Giống như trả lời cho thắc mắc của Khang Kiều, một anh chàng phục vụ mặc đồng phục quán kem đi tới trước mặt Khang Kiều: “Em là Khang Kiều phảikhông?”.
Cô gật đầu.
“Chu Tùng Anbảo anh qua nói với em, việc bàn giao công việc của cậu ấy xảy ra chútsự cố. Cậu ấy bảo em đợi cậu ấy thêm mười phút nữa, đảm bảo mười phútsau cậu ấy sẽ quay lại.” Anh chàng nói xong thì vội vàng chạy về cửahàng.
Ánh mắt rơi xuống chiếc cặp một quai trên vai Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao làm bộ như bừng tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy”.
Chiếc cặp một quai của nam trên vai Khang Kiều là của Chu Tùng An.
“Là thế nào hả? Hoắc Liên Ngao, anh đừng có ăn nói hàm hồ!” Khang Kiều buột miệng.
Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488219/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.