Chỉ trong vòng vài phút, Khang Kiều đã tìm thấy két. Điều khiến cô bất ngờ là két không hề khóa. Tầng trên cùng của két đặt mười xậpchi phiếu, mỗi xập dày khoảng mười ngàn đô. Cô lấy một xập, suy nghĩ rồi lấy tiếp xập nữa.
Khang Kiều không tìm được hộ chiếu của mình trong két. Cô ngậm đèn pin lên miệng, một tay cầm chi phiếu,tay kia tiếp tục tìm, ngăn kéo, tủ đầu giường, vách, tủ âm, tìm khắplượt mà không có thu hoạch gì.
Tay vừa chạm vào tủđựng đồ thì “tách” một tiếng. Căn phòng sáng lên, Khang Kiều trước giờvẫn rất yếu tim, khi gặp tình huống bất ngờ, cô thường có thói quen tìmchỗ nấp, ban đầu là bà ngoại, khi bà mất thì tìm mẹ, mẹ mất rồi thì tìm… Hoắc Liên Ngao.
Chiếc đèn pin rơi xuống đất, vòng ôm vẫn còn đó. Cái ôm ấy như lớn lên trong một đêm, vững vàng, rộng lớnnhư đại dương, cơn giật mình khiến cô chỉ mải thở hồng hộc.
Còn chưa bình tĩnh hẳn, cô đã hít sâu, trái tim đã không còn đung đưa trên không nữa.
Không đợi Khang Kiều hoàn hồn, một giọng nói lạnh lùng vọng xuống từ trênđỉnh đầu: “Cô trả lại hết những gì tôi và cô nói với nhau rồi phảikhông? Tối như vậy xuất hiện trong phòng tôi, còn dán chặt vào ngườitôi, có phải muốn xảy ra chuyện gì với tôi không? Hả?”.
Cô buông tay, lùi ra khỏi vòng ôm ấy. Lùi một bước, hai bước. Cuối cùngkhi cách Hoắc Liên Ngao khoảng ba bước thì cô dừng lại. Bàn tay cầm tậptiền như bỏng rẫy dưới ánh mắt của Hoắc Liên Ngao.
Khang Kiều nghĩ, việc duy nhất cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488207/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.