Ngây ra giây lát, cô buột miệng: “Không có”.
“Không có?”
Cô quay mặt đi, bên bức tường bên trái có một bức chân dung của mẹ HoắcLiên Ngao. Bà rất đẹp, tựa như một nhân vật trong tranh sơn dầu vậy. Ánh mắt cô vô thức di chuyển trên gương mặt đó. Bức tranh này Khang Kiềutừng nhìn thấy trong phòng Hoắc Liên Ngao cách đây rất lâu, đẹp đến nỗikhiến cô ngây người đứng nhìn.
“Khang Kiều!”
Ngậm chặt miệng lại, cảm giác được hơi thở ấy đang ép sát về phía cô, rấtmãnh liệt, giống như cơn lốc xoáy mang sức công phá mạnh mẹ.
Cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc.
Khi bàn tay ấy giữ chặt bả vai, Khang Kiều không dám động đậy, chỉ sợ…
Khi bàn tay anh di chuyển tới khuôn mặt cô, Khang Kiều đang nhìn chằm chằmbức chân dung trên tường, vừa nhìn vừa mơ hồ nghĩ, cô có ba con daokhắc, cô có kỹ thuật và khả năng điều khiển dao rất tốt, từ lực tới daopháp.
Không xảy ra chuyện khiến Khang Kiều sợ hãi,không có tiếng cưỡng ép xé quần áo chói tai. Chỉ có giọng nói trầm thấpvang bên tai giống như một chiếc băng cát sét in hằn dấu vết của nhữngnăm tháng đã qua.
Ngón tay ấy nhẹ nhàng cọ lên má cô: “Mùa hè năm 2006, một buổi tối ở Boston, tôi nhận được một cuộc điệnthoại. Trong điện thoại ông ta nói với giọng rất phấn khích: Liên Ngao,Khang Kiều đồng ý quay về rồi, Khang Kiều kết hôn rồi”.
“Giây phút ấy tôi cảm thấy mình cũng ngu ngốc như Hoắc Chính Khải. Một mìnhtôi ngốc còn chưa đủ, nhất quyết phải kéo cả một con người giỏi giangnhư Hoắc Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khang-kieu/1488208/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.