Chương trước
Chương sau
Đậu Kiến Đức cười cười, lắc đầu quở trách.

- Lý Trọng Kiên này thật sự là da mặt dày, hai năm trước khi đánh lão tử đây, hắn có từng lưu tình không! Hiện tại đột nhiên nói muốn liên kết cùng lão tử, thật đúng là dọa cho lão tử đây sợ quá!

- Quản hắn đánh với ai làm gì, chúng ta cứ làm việc của chúng ta là được.

Đại tướng Tào Đán dưới trướng Đậu Kiến Đức vỗ vỗ bì quan trên đầu, ồm ồm nói. Hiện giờ gã cũng coi là người có mặt mũi, trên dưới cả người đều ăn mặc trang phục quý giá, nhưng từ góc độ nào đó cho thấy, nón trụ thép ròng không bình thường trên đầu và áo giáp dạng lá sen khoác vào không thuận mắt chút nào.

- Ta cũng nghĩ như vậy!

Vương Phục Bảo cười cười với Tào Đán, thấp giọng phụ họa.

Hai người này là võ tướng trung tâm của Đậu Gia Quân, sau khi ý kiến nhất trí cùng nhau, đều được các tướng lĩnh hưởng ứng. Mọi người xoa tay, đều cảm thấy chiến cũng thế, hòa cũng vậy, với thực lực của Đậu Gia Quân bây giờ, căn bản không cần phải cúi đầu trước Bác Lăng Quân.

- Không chuẩn bị mà chiến, dù có thắng, kỳ thế khó mà lâu dài.

Nghe đoàn người một lòng khiêu chiến, Nạp Ngôn Tống Chính Bản lập tức vươn người đứng dậy, liếc nhìn mọi người, giận giữ nói. Công bằng mà nói, y vô cùng không muốn nghị luận việc quân với nhóm mãng phu Vương Phục Bảo này. Theo như ý tứ trong lời nói của đối phương, trong mười câu thì có tám câu là vô nghĩa, hai câu còn lại, thường là lạc đề đến ngàn dặm.

- Tống Nạp Ngôn nói đúng, họ Lý ở dân gian nuôi quân chính là vì mưu đồ chúng ta, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng. Đến lúc đó, hắn dùng binh dân gian bám trụ La Nghệ, lấy tinh binh bách chiến dốc sức xuôi nam…

Nội Sử Thị Lang Khổng Đức Thiệu còn kiêm thân phận hành quân Trưởng sử của Tào Đán, quét mắt nhìn chúng võ tướng và Vương Phục Bảo một cái, lớn tiếng nói ra một loại lo lắng khác. Đơn giản theo phương diện sức chiến đấu mà nói, Bác Lăng còn là xa mạnh hơn Đậu gia. Họ Lý tuy rằng chưa từng thất tín với người khác, nhưng bất kỳ ai cũng không có cách nào đảm bảo, ông ta đột nhiên phái sứ giả đến thương thảo việc kết minh, không chỉ là gây hấp dẫn với mọi người, cũng khiến Đậu Gia Quân từ bỏ cảnh giác với ông ta.

Đối với những người đọc sách tài hoa như Tống Chính Bản và Khổng Đức Thiệu, từ trước đến nay Vương Phục Bảo rất là lễ kính. Bởi vậy tuy rằng bị đối phương xem thường, gã vẫn hiền lành cười cười, thấp giọng giải thích.

- Ý của ta là chúng ta không cần phải vì họ Lý ng làm gì đó mà hao phí tâm tư. Nếu việc hắn làm có hữu dụng đối với chúng ta, thì sẽ học theo. Nếu không có tác dụng, hắn sẽ tự làm mình thất bại, chúng ta cần gì phải đi theo hắn làm gì, chờ gia nghiệp của hắn bại xong rồi, mọi người vừa lúc đi thu thập tàn cục.

- Con bà nó. Đúng, nếu hắn đánh U Châu, chúng ta vừa lúc nhân cơ hội cướp Bác Lăng! Nếu hắn đánh chúng ta, chúng ta liền phái người liên hợp U Châu!

Vương Phục Bảo vừa dứt lời, Thạch Toản lập tức cười đáp lại.

- Hắn năm đó cùng chúng ta không đội trời chung. Trên tay lão tử đây còn có vết sẹo, chính là bị tên họ Trương chém đấy.

Lời của gã hắn khiến Dương Công Khanh rất có cảm giác tri âm, nhảy dựng lên, cao giọng nói:

- Lời này trước đó ta cũng đã nói, chúng ta rõ ràng liên hợp U Châu, tiên hạ thủ vi cường. Nhưng Tống tiên sinh không chịu, nói cái gì chúng ta đều là chân ghế, thiếu một cái sẽ đổ.

- Là thế chân vạc, không thể động vào.

Đậu Kiến Đức lườm Dương Công Khanh, thấp giọng sửa chữa. Nhớ lại Dương Công Khanh học mãi cũng không ra một câu thành ngữ, ông cũng không tiếp tục giáo huấn, đề cao giọng, tiếp tục bổ sung:

- Ta nhắc lại một lần, hôm nay người đông đủ, có thể nói thoải mái. Nhưng qua hôm nay, bất kể trong lòng các ngươi nghĩ gì, nhất định phải tuân thủ quyết nghị hôm nay.

Mang cùng ý tưởng giống Vương Phục Bảo, không chỉ có hai người Thạch Toản, Dương Công Khanh. Đại bộ phận dòng chính võ tướng Đậu Gia Quân, còn có hào kiệt giang hồ được Đậu Kiến Đức cứng rắn lôi kéo gia nhập dưới trướng, như Lý Càn, Từ Nguyên Lãng, vân vân….hận thấu xương Bác Lăng Quân. Dù sao song phương từng đấu đá tranh giành nhau nhiều năm, trên tay Lý Trọng Kiên dính đầy máu của lục lâm hào kiệt Hà Bắc. Để đoàn người lập tức buông thù hận kết làm đồng minh, là vô cùng cưỡng ép.

Nếu Đậu Kiến Đức nói hôm nay nhất định phải ra được quyết định, mọi người không che giấu quan điểm của mình nữa. Trong lúc nhất thời, tiếng các tướng lĩnh ồn ào, ngay cả đám người Minh Vũ, Ân Thu đều nói tán thành cự tuyệt liên minh, âm thầm đồng ý đề nghị liên kết của U Châu. Mà với hai người Khổng Đức Thiệu và Tống Chính Bản cầm đầu đội ngũ quan văn thì chia làm hai phái. Một phái tuy rằng không hy vọng lúc này trở mặt với Bác Lăng Quân, nhưng cũng không tích cực đối với đề nghị liên minh, hy vọng Đậu Gia Quân sau khi trả lễ cho sứ giả nên âm thầm tăng mạnh đề phòng. Một phái khác lại cho rằng thực lực Đậu Gia Quân trước mắt không phải là đối thủ của Lý Trọng Kiên, nên kết minh cùng, tiến tới sẽ rảnh tay mau chóng thu nạp quận huyện Đại Tùy vào trong tay nam bộ Hà Bắc.

Ba bên tranh luận không ngừng, cũng đều có đạo lý, làm cho điện Ngân An náo nhiệt như chợ bán thức ăn. Nói xong, câu chuyện liền rời xa chủ đề, vòng vào sự thiếu thốn binh lực và khí giới của Đậu Gia Quân, mà các quan văn lại lần nữa ngăn trở đẩy mạnh phương diện vật tư quân bị.

Nếu mục đích của Lý Trọng Kiên chỉnh quân là vì xuôi nam, Đậu Gia Quân nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước tiên. Nhưng Đậu Gia Quân vừa mới tiếp nhận thổ địa lãnh thổ lớn, đều cần phải có người đóng quân khai hoang, nhân lực và vật tư thiếu hụt không nhỏ. Khổng Đức Thiệu kiên trì Binh đắt tinh mà không tại nhiều, thà rằng giải trừ quân bị cũng không thể trì hoãn đồn điền. Ân Thu cáu giận y bắt tay rời khỏi phạm vi thế lực võ tướng, rõ ràng chỉ trích Khổng Đức Thiệu tâm hướng Đại Tùy, cho nên ý định tự đoạn cánh tay, tạo cơ hội cho Lý Trọng Kiên xuôi nam.

Hai người càng nói càng kích động, rõ ràng chỉ vào mũi nhau làm rùm beng lên. Đậu Kiến Đức tức giận tới mức đập bàn, quát hai bên không được tranh chấp, nhưng cũng không đưa ra được chủ ý chuẩn mực nào.

Bụng dạ Cao Khai Đạo khó lường, rõ ràng nhìn mọi người tranh chấp chuyển thành công kích lẫn nhau rồi, nhưng mặt không biến sắc đổ thêm dầu vào lửa. Đậu Kiến Đức vừa mới dập được ngọn lửa này, lại thấy bên kia bùng lên ngọn lửa khác.

- Đậu Vương gia đến hiện tại vẫn chưa thành lập trật tự để mọi người tuân thủ!

Trình Danh Chấn luôn nghe quan điểm của mọi người, càng nghe càng cảm thấy thất vọng. Vốn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của Đậu Kiến Đức, ít nhất mọi người sẽ kiềm chế tính khí giang hồ ở trước mặt ông ta, nào ngờ qua thời gian dài như vậy, phương thức mọi người nghị sự chẳng khác nào lúc đầu mình mới đầu nhập dưới trướng Đậu Kiện Đức, vô cùng hỗn loạn.

Làm người từng đọc sách, hắn trước nay cho rằng trật tự nhất định phải đảm bảo. Ở Minh Châu Doanh tuy hắn xưng huynh gọi đệ với đám người Ngũ Thiên Tích, nhưng khi nói tới chính sự, chỉ cần Giáo đầu hắn mở miệng, nhất định phía dưới lặng ngắt như tờ. Đợi khi các huynh đệ Minh Châu Doanh tham gia ý kiến đủ rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người khác tranh cãi mở rộng chủ đề nghị sự sang chuyện khác. Nếu có người cố ý làm loạn, chắc chắn sẽ bị mọi người đuổi ra ngoài.

- Kiến thức quá xa, làm việc lại quá mức trọng quyền mưu là không đi chính đạo.

Lại nghe mọi người tranh cãi trong chốc lát, Trình Danh Chấn đã thầm đưa ra kết luận đối với Đậu Kiến Đức. Kết luận này nhiều ít khiến hắn có chút uể oải, ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm mục tiêu để rời sự chú ý của mình, lại ngạc nhiên phát hiện không biết từ lúc nào lên, Vương Phục Bảo vẫn đang nhìn hắn chăm chú.

'Nhìn ta làm gì?

Trình Danh Chấn dùng ánh mắt dò hỏi. ‘'Dưới loại tình huống này, ta còn có cao kiến gì chứ.’

Vương Phục Bảo dứ dứ nắm đấm về phía hắn, làm bộ dạng ngươi dám che giấu tâm tư cẩn thận ta đánh ngươi. Trình Danh Chấn tiếp tục lắc đầu, Vương Phục Bảo giơ tay lên, gỡ bì quan xuống, hướng về Trình Danh Chấn. Tư thế này ý là nếu ngươi không nói, ta sẽ dâng chức vị tướng quân này lên. Trình Danh Chấn không sợ uy hiếp này, Đậu Kiến Đức tuyệt đối sẽ không giao binh quyền nặng như vậy cho người thứ ba ngoài Tào Đán và Vương Phục Bảo. Nhưng hắn vẫn sợ Đậu Kiến Đức lại nhắc tới việc mình đảm nhiệm Đại tổng quan Tương Quốc, không còn cách nào khác đành phải cắn răng đứng lên, thấp giọng hỏi:

- Chư vị nói đều có lý, vì sao không hỏi huynh đệ trong quân, có người nào nguyện ý lĩnh mấy chục mẫu đất về nhà, sống ngày thái bình không?

- Ngươi cho là người nào cũng giống Trình Tiểu Cửu ngươi sao!

Vương Phục Bảo cười trào phúng, nói được nửa câu, lại nuốt xuống nửa câu sau.

- Không dám, nhưng cũng không chắc mỗi người đều nguyện ý làm anh hùng!

Trình Danh Chấn cười cười, thản nhiên chống đỡ.

Nghe vậy, mọi người cũng ngây ra một lúc. Mọi người ngồi đây gần như không ai không biết Trình Danh Chấn. Nhất là bởi vì đồn điền tại quận Tương Quốc của hắn phát triển nhanh chóng, thật sự khiến người ta khâm phục. Thứ hai, hắn từ bỏ võ tướng, chạy đi làm quan văn. Thứ ba, nếu đi làm quan văn rồi, người này hẳn là coi công danh lợi lộc như căn bã mới đúng. Nhưng không, Trình Danh Chấn này đơn giản nếu không thân kiêm hai chức Thái thú quận Tương Quốc và Huyện lệnh Huyện Bình Ân, và gần đây còn ngại chức quyền không đủ lớn, rõ ràng cớ dưới trướng thiếu nhân tài, bổ sung cánh bắc đầm Cự Lộc, kiêm nhiệm làm chức vị Huyện Lệnh huyện Bá Nhân vừa mới quy thuận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.