Đi được trăm dặm, đợt sóng người thứ ba đưa tin lại đón đầu ngăn đường đi. Lúc này, bọn họ không phải đến thúc giục ba người gấp gáp tiếp tục lên đường, mà là đưa một phong thư phong kín, hai tay dâng cho Vương Phục Bảo.
- Tình huống được ghi lại tỉ mỉ trong thư, Đậu Đại đương gia mời ba vị truyền nhau đọc. Thân mình mệt mỏi hãy tìm nơi an toàn bên đường để nghỉ ngơi, không cần liều chết liều sống chạy nữa.
- Lão Đậu này, chẳng lẽ có chủ ý.
Vương Phục Bảo tiếp nhận phong thư, thấp giọng oán giận. Ngẩng đầu tìm một bóng cây, gọi hai người Trình, Thạch tới ngồi, cùng nhau đọc thư của Đậu Kiến Đức. Trong thư chữ viết rất xiên xẹo, làm người ta nhìn một cái là hiểu tin này được viết rất gấp gáp. Nội dung cũng mơ hồ không rõ, chỉ nói cho mọi người biết gần đây không có chiến sự, không cần phải nghĩ ngợi lung tung trên đường đi, cố gắng đến hành cung Liêu Thành để hội hợp.
- Lão Đậu này!
Xem xong tin rồi, trái tim Thạch Toản treo ở cổ họng rốt cuộc cũng trở lại vị trí cũ.
- Không nói sớm không phải là vì đánh giặc, hại ta lo lắng nửa ngày!
- Không đánh giặc, nếu không đánh giặc, hắn triệu hồi chúng ta tới làm gì?
Vương Phục Bảo cau mày, nghĩ mãi không thông.
- Đến lúc này, quân Tùy bên Ngụy Quận sẽ cảm nhận được, lần sau muốn tốc chiến tốc thắng sẽ rất khó khăn.
Thạch Toản được nghe, lập tức tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486581/quyen-4-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.