Nghe câu nói của Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức cũng rất cao hứng, gật gật đầu, cười ha hả ra lệnh:
- Tiểu Cửu, ngươi cẩn thận nói cho mọi người nghe đi. Nói tỉ mỉ một chút, chúng ta đều là những người thô kệch.
Không thể trốn tránh được, Trình Danh Chấn trước tiên chỉnh trang lại một chút, phát hiện không có gì sơ hở, sau đó mới chậm rãi đi đến giữa phòng nghị sự, thi lễ, khuyên ngăn:
- Thuộc hạ là từ việc đồn điền mà nghĩ ra. Mùa xuân khi ta theo mệnh lệnh của Vương gia từ phụ cận đầm Cự Lộc cấp ruộng cho lưu dân, các huynh đệ tiến đến giúp đỡ đều vô cùng ngưỡng mộ, lúc nghị luận nói lưu dân mệnh tốt, chạy nạn mà sống lại thoải mái. Mà bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là có ruộng, lại không có cơ hội chăm bón. Cũng không có cơ hội cưới vợ nối dõi tông đường!
Tất cả trong quan viên văn võ, người này là người đầu tiên dựa theo lễ nghi quan phủ mà trả lời câu hỏi của Đậu Kiến Đức đấy. Cho nên, mặc dù trong lời nói của hắn mang nhiều câu phố phường, lại làm cho Đậu Kiến Đức vô cùng dễ nghe, có chút châm chước, Trường Nhạc Vương Đậu Kiến Đức cười hỏi.
- Ngươi nói là rất nhiều các huynh đệ vốn là muốn về nhà làm nông? Đúng không?
- Khởi bẩm Vương gia, các huynh đệ hơi lớn tuổi đều là muốn dựa vào phúc của Vương gia, sớm ngày trở về làm địa chủ. Năm mươi mẫu đất một con trâu, là trông mong nửa đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486585/quyen-4-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.