Nhân số kỵ binh đang xông tới hẳn là trên hai ngàn người, mà huynh đệ trong tay Vương Nhị Mao tính toán đâu ra đấy, ngay cả người bị thương cũng chỉ hơn năm trăm. Dựa vào điều này, dù là thần tiên đến đây cũng không cách nào đánh. Tình thế khẩn cấp, y không có thời gian do dự, giơ hoành đao trong tay lên, la to:
- Mọi người, lên ngựa, một người ba kỵ, chạy về phía nam.
- Chạy về phía nam?
Chúng lâu la nghe vậy đều sửng sốt, nhưng trường kỳ huấn luyện đã luyện cho bọn họ thành thói quen tuân theo mệnh lệnh của chủ tướng, tất cả đều nhảy lên vật cưỡi, thuận tay quơ lấy dây cương của hai con chiến mã cách mình gần nhất, hò hét chạy về phía nam.
- Lên ngựa, lên ngựa, chạy về phía trước, sau đó hẵng hội hợp.
Thân làm chủ tướng, Vương Nhị Mao không thể một mình chạy trốn, y đánh ngựa xoay quanh, hét khàn cả giọng:
- Lên ngựa, mỗi người ba kỵ, chạy đằng trước.
- Lên ngựa, lên ngựa, chạy về phía trước, sau đó hẵng hội hợp.
Nhóm thân binh cũng gấp đến đỏ mắt, chẳng quan tâm thổi kèn, cùng kêu lớn.
Cũng may trong quân ít người, dù hỗn loạn nhưng tạo thành chật chội cũng có hạn, giây lát sau, bao gồm cả Chu Lão Căn, Hùng Khoát Hải cũng đều nhảy lên vật cưỡi, một đám lại không chịu đi trước, khẩn trương vây chung quanh Vương Nhị Mao, chờ và cùng tiến lui với chủ tướng.
- Đi đi, chờ làm gì, chậm trễ nữa, không ai chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486077/quyen-3-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.