Đây là một thế giới toàn màu đỏ, không trung, ánh mặt trời, đất tuyết đều là màu đỏ đấy, mà mặt người so với không trung còn đậm hơn, có thể gọi là màu đỏ thẫm. Bất kể là chết đấy, hay sống đấy, hay là nửa sống nửa chết, cũng chính là màu đỏ thẫm của than lửa kia. Bọn họ giống như là ngọn nguồn màu đỏ, từng đợt từng đợt sương đỏ từ trên người họ nhè nhẹ bốc lên.
Mà khối than màu đỏ còn không ngừng va chạm vào nhau, mỗi lần va chạm, nước bắn lên cũng không phải là đốm lửa, mà là sương đỏ và tia khói đỏ, xuất hiện trong một khối than, lại từ chui vào trong một khối than khác. Nếu có khối than nào bị dập tắt, thì sẽ hoàn toàn biến thành màu đen sẫm. Một tầng sương đỏ hình người sẽ bốc lên từ trong khối than màu đen sẫm chậm rãi bốc lên, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, bị gió bắc màu đỏ thổi về hướng ngọn cây thẳng tắp như xương khô, quanh quẩn vài cái, lại lưu luyến bay về phía ánh mặt trời màu đỏ rực.
Mặt trời vừa mới lên kia không chút nào lo lắng, chỉ ra sức hấp thụ lấy màu đỏ trong thiên địa đó, để làm mình sáng lên, sáng lên. Hùng Khoát Hải nhìn là hiểu, nó chính là quy tụ hết thảy mọi ngọn nguồn màu đỏ, mà màu đỏ trên mặt đất do nó mà bắt đầu, lại do nó mà chết đi. Bất luận tồn tại bao lâu, bất luận nhảy lên vui vẻ bao nhiêu, chung quy cũng khó thoát được số mệnh bay về phía ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486075/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.