Không đợi Vương Nhị Mao thêm suy nghĩ, thám báo an bài ở bên ngoài đã thổi lên còi cảnh báo. Tính mạng của Viên Thủ Tự và mấy chục huynh đệ hiển nhiên không thể bằng quan tướng, đội quân hổ lang này sau khi nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục không chịu từ bỏ mà đuổi theo.
- Lên ngựa, đi theo ta!
Vương Nhị Mao giật dây cương, lớn tiếng ra lệnh. Lập tức, y dùng lực vỗ vào Hùng Khoái Hải:
- Ngươi dẫn đường, chúng ta đi đánh Triều Ca!
- Đi nào, để đám quan binh đi theo sau ăn rắm chúng ta!
Chu Lão Căn gào xé cổ họng, biến mệnh lệnh của Vương Nhị Mao thành câu vui đùa thiện ý.
- Đi nào, đi nào, để quan binh đi theo sau chúng ta mà ăn rắm!
Lục lão trong thân vệ biết giờ phút này sĩ khí có tầm quan trọng cỡ nào, cũng nổi tinh thần lặp lại.
- Đi nào, đi nào, để đám quan binh đi theo sau ăn rắm chúng ta!
Chúng lâu la nghe vậy, vừa cười to vừa lặp lại. Có người vẫn còn bộ dạng mơ màng ở trên lưng ngựa sau khi chạy thoát khỏi sự truy đuổi của quân địch, có người thì lấy mu bàn tay che miệng, bắt chước thanh âm “lộc cộc”.
Tuy rằng ai cũng biết mọi người là bị đánh cho mặt sung huyết lên, nhưng tính cách con người thật là kỳ quái, chỉ vài câu vui đùa, sĩ khí giảm sút trong nháy mắt lại một lần nữa dâng lên, chúng hào kiệt dựa vào ưu thế ít người nhiều ngựa tiếp tục chạy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-quoc-cong-tac/2486079/quyen-3-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.