Vốn dĩ đang xem trò vui, tôi lập tức hoảng hốt. Tôi chỉ vào cái hố đen ngòm kia, rồi lại nhìn Ban Ban phía sau mình:
“Ông rốt cuộc là trị bệnh hay định chôn sống người ta vậy?”
Lão Tiền chỉ thản nhiên đáp một câu: “Cậu còn muốn cái đại xác ấy tỉnh lại nữa không?”
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nghe theo lời lão! Nhưng vừa đặt Ban Ban xuống hố, lão đã bảo tôi lấp đất. Lúc này thì tôi không chịu nổi nữa, chỉ thẳng mũi lão quát: “Ông đây là coi mạng người như cỏ rác hả?”
Lão Tiền không biết từ đâu mò ra một cành liễu nhỏ, ngậm trong miệng nhai ngấu nghiến liếc tôi lạnh tanh, nói:
“Trẻ con nông cạn! Bạn nhỏ của cậu bị chôn ở di tích Âm Khư mấy nghìn năm rồi, chẳng phải sớm đã c.h.ế.t rồi sao. Xác không như người. Người mà chôn xuống đất, chưa được mấy phút là tắt thở. Nhưng chôn xác xuống đất lại có thể liên tục hấp thụ âm khí trong phạm vi hàng chục dặm.”
“Nơi tôi chọn là một huyệt mộ tốt nhất gần vị trí Kỳ Lân. Trên có ánh trăng, dưới có nghĩa địa, thích hợp dưỡng thi nhất.”
“Nếu cậu muốn đại cương thi này ngày nào cũng như cà tím bị sương đánh, thì cứ khiêng nó từ đâu về lại chỗ cũ.”
“Nếu đã tin tôi, thì mau làm theo! Một thằng thanh niên mà lề mề thế, làm nên trò trống gì?”
Lời lão tuy khó nghe nhưng quả thật có lý. Hơn nữa lúc này tôi cũng chẳng có cách nào khác.
Đã nhờ người thì đừng nghi ngờ. Đã nghi ngờ thì đừng nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803578/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.