Tôi không biết phải an ủi Nguyệt Nguyệt thế nào, chỉ biết dựa vào cửa sổ xe lửa, theo nhịp lắc lư mà nhìn ra ngoài.
Linh Nhi là cũng ít nói hơn hẳn, ôm cái rổ tre to, lẩm nhẩm hát những bài hát dân ca của người Miêu, vừa như đang tưởng nhớ Lù lù đã hy sinh, vừa như đang an ủi những sinh vật khác trong rổ.
Lão Tiền thắp một nén nhang rất lạ trong toa, khác hẳn loại nhang độc của Lâm Bà Bà, có tác dụng giúp an thần cực mạnh, khiến tôi cảm giác các vết thương của mình bớt đau hẳn, sức lực và tinh thần cũng phục hồi nhanh chóng.
Sau này qua lời kể của lão Giang, tôi mới biết nén nhang đó do lão Tiền phối chế từ hàng chục loại d.ư.ợ.c liệu quý. Bình thường ông còn không cho người khác ngửi, đủ thấy lão quý mến tôi và Ban Ban đến mức nào.
Lão Giang nhận xét: “Loại keo kiệt như lão Tiền, tiền ở đâu là lòng ở đó.”
Một đêm nọ, đoàn tàu cuối cùng cũng đến Yến Kinh.
Vì mang theo bảo vật quốc gia xá lợi lưu ly bảy màu, chúng tôi không thể giao cho Giáo sư Tưởng Vạn Lý ngay, nên khi chia tay tôi chỉ kịp nhìn Nguyệt Nguyệt thật sâu, muốn nói gì đó mà không biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ biết lúc chia tay, Nguyệt nguyệt không theo Tự do Cộng xã mà đi cùng Lạc Đà và những người khác hướng về một phía khác.
Khi đó tôi không có thời gian suy nghĩ thêm, nhiệm vụ trên vai, chúng tôi lập tức lên đường về trụ sở Kỳ Lân.
Vẫn là tòa nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803577/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.