Cùng lúc đó, tôi nghe trong toa tàu vang lên một tiếng gào thét t.h.ả.m thiết đến rợn người! Tôi quay đầu nhìn, không ngờ lão Tiền đúng là một kẻ tàn nhẫn, ông ta thò thẳng tay vào vết thương của Thẩm Tiểu Vũ để khâu lại phần ruột bị đứt.
Giây phút đó tôi mới thật sự hiểu câu lão Giang nói: đối với lão Tiền, tiền quan trọng đến mức đáng sợ thật.
Lão Tiền còn vừa làm vừa nghiêm giọng dạy đời Thẩm Tiểu Vũ:
“La cái gì mà la? Nhát d.a.o này suýt lấy mạng cậu rồi biết không?”
“Tôi phải tranh thủ từng giây từng phút khâu lại ruột cho cậu, bằng không tàu chạy xóc một cái là đống ruột trong bụng cậu lăn ra hết đấy.”
Vừa dứt lời, tay ông ta đã nhanh đến mức khiến người ta lạnh sống lưng, chỉ chớp mắt đã khâu xong vết rách trong bụng Thẩm Tiểu Vũ. Sau đó, ông ta cầm d.a.o nhỏ bắt đầu cắt bỏ phần thịt đã bị độc làm hoại tử quanh vết đạn, vừa làm vừa lầu bầu:
“Sao mỗi lần bị thương, cậu đều dùng lửa đốt cháy thịt quanh vết thương hả?”
Thật không khác gì cha dạy con. Thẩm Tiểu Vũ lại không dám cãi, mắt nhìn sang chỗ khác: “Tình huống lúc đó cấp bách mà…”
Lão Tiền bật cười lạnh: “Cấp bách giống lần cậu gian lận để ăn tiền tôi phải không?”
Thẩm Tiểu Vũ cứng mồm:
“Giờ này nói tiền tiền cái gì chứ… nói chuyện tiền bạc dễ mất tình cảm lắm.”
Lão Tiền ngồi một bên, chậm rãi mài dao, giọng bình thản mà câu nào câu nấy đều chí mạng:
“Không. Nói chuyện tình cảm mới mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803576/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.