Đúng lúc ấy, giọng lão Giang bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Ông đưa tay chỉ về hai tấm bia mộ ở cao nhất: “Mọi người nhìn xem, Quang Đầu và Thẩm Tiểu Vũ đã đến đây.”
Dưới chân hai tấm bia mới ấy, mỗi tấm đều đặt một bó hoa cúc. Ngoài cúc ra, còn có một chiếc huy chương màu vàng.
“Tức là…?” Tôi đột ngột quay sang nhìn lão Giang. Lão Giang từ tốn gật đầu:
“Phi Đao và Tiểu Thất hy sinh ở Đôn Hoàng, chúng ta mang họ về không được. Nhưng huy chương của họ đã được đưa về. Hồn của họ cũng được đưa về. Tất cả đều mang cùng một danh xưng: Hoa Hạ.”
Tôi và Ngân Linh lập tức chấn động trong lòng, cúi người thật sâu trước hàng loạt bia mộ trước mặt. Tuy không biết họ lúc sinh thời trông như thế nào, thậm chí ngay cả tên thật cũng không biết.
Nhưng họ đều là tiền bối, là những người nâng đỡ linh hồn dân tộc Hoa Hạ. Chính sự hy sinh của họ đã không biết cứu được bao nhiêu báu vật của Hoa Hạ.
Chỉ có điều lạ là… hoa trong tay lão Giang và Hạ Lan Tuyết không phải để dâng cho Tiểu Thất và Phi Đao. Họ đi dọc theo nghĩa trang lên trên, đến trước tấm bia bên trái của hàng thứ ba, đồng loạt cúi người đặt hoa xuống, không nói thêm bất kỳ câu nào.
Trong lòng tôi chợt dâng lên một dự cảm, nhưng lại không biết có nên mở miệng hay không. Lão Giang dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của tôi, chủ động nói:
“Đây là của Lão Ngũ. Người hy sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803579/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.