Bàn Bàn chỉ khẽ mỉm cười, ngoái đầu nhìn tôi một cái, sau đó thản nhiên bóp nát đầu con rắn trong tay.
Tôi vội nhìn xuống cánh tay hắn, nơi vừa bị c.ắ.n chỉ thấy hai dấu răng đen sì đang dần khép miệng, làn da phục hồi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lúc này tôi mới sực nhớ, Ban Ban vốn là thi vương nghìn năm, xác khí trên người hắn hung dữ đến tột cùng, sao có thể sợ chút nọc rắn nhỏ nhoi kia chứ.
Ban Ban thuận lợi thu pho tượng Garuda vào chiếc túi vải tôi đã chuẩn bị sẵn, rồi hai người chúng tôi định rút lui. Nhưng đúng lúc quay người đi, sắc mặt Ban Ban bỗng thay đổi.
“Ban Ban, sao thế?”
“Chủ nhân… có thứ gì đó… rất mạnh… đang đến gần.”
Tuy gương mặt hắn vẫn lạnh như băng, nhưng chưa kịp nói dứt lời đã định ôm lấy tôi, quay người bỏ chạy.Hành động ấy còn chưa hoàn tất thì hai bàn tay nhỏ bé, mềm mại đã đặt lên vai chúng tôi. Dù lực chạm nhẹ, song lại khiến cả hai không thể nhúc nhích nổi.
“Ai đó?!”
Rõ ràng trước đó chẳng có ai theo sau, sao bỗng dưng lại xuất hiện người ngay sau lưng? Một giọng nữ vang lên đáp lại tôi: “Đừng quay đầu lại. Cứ đi thẳng.”
“Bảo mọi người cùng đi. Khi nào trời sáng, thì dừng lại.”
Giọng nói ấy mềm mại như đường tan trong nước, nhưng uy lực lại khiến người ta không dám kháng cự nửa lời.
Tôi ngẩn người, không dám tin người vừa lên tiếng lại là Nữ Oa Tiểu Tiểu. Hai chân dài của cô đứng vững giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803546/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.