Người xưa đâu có nhiều thiết bị như bây giờ, vậy mà họ vẫn có thể dựa vào sao trời để định vị, xây nên tháp Phật. Vì thế, chúng ta cũng có thể lần theo dấu vết đó, dùng thiên tượng để tìm lại.
Mặc dù việc giải mã bản đồ kho báu đã tiến thêm một bước lớn, nhưng thật đáng tiếc, đến tận buổi chiều, Nữ Oa Tiểu Tiểu vẫn chưa quay về.
Ngân Linh chống cằm, nhìn về hướng hang rắn, ánh mắt mơ màng: “Tiếc thật, đó là chị gái có đôi chân dài nhất mà ta từng thấy.”
Lần này, ngay cả lão Giang và Thẩm Tiểu Vũ cũng có phần nản lòng. Nhưng Phong lão lại khoát tay, thản nhiên nói:
“Không sao đâu, có lẽ cô ấy còn chuyện riêng phải làm. Chắc lát nữa sẽ tới tìm ta. Giờ đi trước thôi.”
Khi màn đêm buông xuống, chúng ta bắt đầu dùng sao trời để định vị tọa độ. Trong đội, tôi, Điêu gia và lão Giang đều biết quan sát sao để xác định phương hướng, nhưng hai người họ có vẻ cố tình muốn rèn tôi, họ giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng nhất: quan sát chòm sao Bắc Đẩu!
Dù việc này vượt quá khả năng của tôi, nhưng tôi vẫn muốn thử thách bản thân, nên c.ắ.n răng nhận lời.
Khi tôi vừa xem quyển “ 36 quyết rời núi lấp biển”, vừa cố gắng học vội, thì giọng nói lạnh lùng của Điêu gia vang lên sau lưng:
“Vừa đọc vừa tìm à? Cậu định loay hoay tới bao giờ?”
Tôi tưởng ông sẽ mắng nữa, ai ngờ câu nói tiếp theo lại khiến tôi bừng tỉnh:
“Trên trời chỉ có một chòm Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803547/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.