Một đôi mắt màu nâu đỏ từ từ mở ra, tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo! Đôi mắt đó to gần bằng nửa cái đầu tôi. Ngay lúc ấy, trong đầu tôi chợt vang lên một giọng nói băng lạnh: “Đồ đồng… đã mở mắt nhìn chúng ta rồi…”
Đó là câu trích trong ghi chép của Ôn Thao. Lúc đọc, tôi còn không hiểu ý là gì — bây giờ thì đã rõ.
Một tiếng gào rít chói tai vang lên từ cổ họng người khổng lồ. Những mảng đồng dính trên cơ thể hắn rơi xuống ào ào, như thể đang mưa rào bằng đồng xanh.
“Các cậu đang làm cái gì thế hả?” Lúc này Lỗ Bảo Bình vẫn còn chăm chú giúp Bạch Thủy giải mã hoa văn trên con cú đồng, nhưng khi chiếc kính lúp trong tay bị phủ kín mảnh vụn đồng, ông liền bực bội càu nhàu.
Thế rồi ông ngẩng đầu lên — vừa nhìn thấy cảnh trước mắt liền mềm nhũn hai chân: “Trời đất ơi…”
Mặt Lỗ Bảo Bình trắng bệch, đứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm gì. Trung đội trưởng Trương lúc này liền phát huy bản năng lính tráng, một tay túm cổ áo Lỗ Bảo Bình, tay kia kéo luôn Bạch Thủy: “Còn đứng đó làm gì, muốn ở lại làm đồ ăn cho con quái vật này hả!”
Không ai ngờ rằng pho tượng người khổng lồ trước mặt lại đột nhiên sống dậy! Không chỉ một — người khổng lồ còn lại vừa hắt xì một cái thật to, rồi cầm cây rìu đồng khổng lồ c.h.é.m thẳng về phía chúng tôi!
Chiếc rìu đồng đó thật đáng sợ, phần lưỡi to bản tỏa ra ánh sáng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803461/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.