Lúc này, dù có ngu đến mấy tôi cũng biết mình đã bị Lâm Kiến Nghiệp hãm hại! Nhưng nói gì đến báo thù, ngay cả mạng nhỏ này tôi cũng khó giữ nổi. Tôi vừa c.h.ử.i rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn, vừa luống cuống chạy trốn trong tuyệt vọng.
Tôi vứt luôn cái túi vải dính m.á.u kia đi, nhưng hai gã khổng lồ chẳng buồn để ý, vẫn thở hồng hộc mà đuổi sát sau lưng tôi.
Tôi muốn gọi lão Giang cứu, nhưng ông ở quá xa, hơn nữa vừa rồi còn đang giúp trung đội trưởng Trương cứu Xuyên Sơn Báo, hoàn toàn không chú ý đến chỗ này.
Lưỡi rìu đồng khổng lồ vung cao rồi nặng nề c.h.é.m xuống, “rầm” một tiếng, đập nát luôn chiếc đỉnh đồng bên cạnh tôi. Nếu tôi không né kịp thì giờ này e rằng người nát ra lại là tôi.
Vấn đề là — tôi không có súng, cũng chẳng có dao, trên người không mang theo bất kỳ món vũ khí nào.
Hai tên khổng lồ kia chẳng khác gì mèo vờn chuột, vừa dọa nạt vừa trêu đùa tôi, khiến tôi có cảm giác mình chỉ là miếng thịt chờ bị mổ trên thớt.
Tôi thật sự sắp kiệt sức rồi. Trong lúc chạy trốn, tôi lại chợt nhớ đến đêm mưa năm ấy, khi mình trốn khỏi Trấn Sấm.
Khi đó cũng có người đuổi theo tôi, tôi đã không ngừng tự nhủ: “Không được bỏ cuộc! Không được bỏ cuộc!”
Nhưng dù sao, người ở Trấn Sấm vẫn là dân cùng làng, những mũi tên họ b.ắ.n đều tránh chỗ hiểm, chưa từng có ai thật sự muốn g.i.ế.c tôi. Còn hai con quái vật này thì khác —
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803462/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.