Tôi không kìm được bước nhanh hơn, vì tôi biết sự thật rất có thể đang ở ngay phía trước!
Kết quả là lão Giang lại đá cho tôi một cú vào mông:
“Thằng nhóc, nhớ kỹ lời ta! Một khi đã vào trong mộ thì dù là lúc nào cũng phải giữ cảnh giác. Nếu không, chỉ cần một cái móc nhỏ cũng đủ khiến mày lật thuyền trong mương — đây là điều sư phụ đã dạy mày rồi.”
Lão Giang đang nhắc tôi đừng để lời nguyền làm mình mất lý trí, phải chậm rãi từng bước mà đi.
Chúng tôi mang theo những nghi vấn vòng qua hố tuẫn táng, dọc đường chỉ thấy những mái vàng chói lọi và tường thành sừng sững của vương thành, chẳng mấy chốc đã đi đến cổng ra. Nhưng không ngờ, vị trí cổng lại dẫn vào bên trong bụng một ngọn núi khổng lồ.
Hai bên cửa là hai pho tượng người khổng lồ uy nghi sừng sững. Hai pho tượng này hẳn được đúc theo kích thước thật của tộc người khổng lồ khi còn sống: cơ bắp cuồn cuộn, mình khoác giáp đồng, tay cầm rìu sắc, chỉ cần vung nhẹ cũng đủ c.h.é.m người làm đôi.
Tôi biết loại binh khí ấy thời Thương được gọi là “việt”, chỉ có thị vệ thân cận của hoàng tộc mới được phép sử dụng.
Đứng trước hai pho tượng cao gần ba mét, chúng tôi chỉ cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ không nói nên lời, bản thân như nhỏ bé đi mấy phần, chẳng khác nào người tí hon bước ra từ xứ sở người khổng lồ.
Nghĩ lại, nếu quân đội nhà Thương khi ấy có những người khổng lồ như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803460/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.