Nhưng đã muốn diễn, thì cứ để hắn diễn tiếp. Dù là hồ ly, sớm muộn cũng lòi đuôi ra thôi.
May là trong sông không có nguy hiểm, chỉ lạnh thấu xương. Chúng tôi phải cố bơi mãi mới sang được bờ bên kia.
Vừa chạm đất, ai nấy đều kiệt sức, ngồi phịch xuống thở dốc.
“Người dính dớp, khó chịu quá.” – Ngân Linh càu nhàu, vừa vắt bộ quần áo ướt sũng.
Cô ấy tuy đanh đá, nhưng lại rất quý “bạn bè” lúc cả đội bơi, cô vẫn giơ cao cái giỏ tre to đùng, sợ nước làm ướt đàn cổ trùng bên trong. May mà có Hạ Lan Tuyết kéo cô cùng bơi sang được bờ.
Xem ra cái “tật hành đệ tử” chỉ có lão Giang là di truyền được thôi… Trung đội trưởng Trương cho lính nhóm lửa, hong khô quần áo và phát lương khô cho mọi người.
Đi suốt quãng đường dài thế này, đúng là cần nghỉ ngơi lấy sức. Lão Giang lấy ra một chiếc máy ảnh nhỏ chỉ bằng nửa bàn tay, giơ lên chụp về phía vương thành.
Tôi tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
Ông cười:
“Máy ảnh siêu nhỏ, loại gián điệp nước ngoài dùng, có ống kính zoom 20mm. Kỳ Lân tốn cả khối công sức mới có được đấy.”
“Đã vào tận Âm Khư rồi, phải ghi lại mọi thứ quý giá nhất.”
Các chuyên gia khảo cổ trầm trồ:
“Những tấm ảnh này mà đăng báo, cả thế giới sẽ phải nhớ đến Âm Khư!”
Nhưng khi đang chụp, lão Giang đột nhiên ngừng lại, ánh mắt dán chặt về phía tòa vương thành — Cánh cổng khổng lồ kia… đang mở!
Cánh cửa đồng cao hai mét nặng nề, khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803459/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.