Chúng tôi làm theo kế hoạch của lão Giang, bắt đầu hành quân.
Rất nhanh, bốn hướng đông, tây, nam, bắc đều đã cắm xong cây gậy sáp đầu tiên.
Không biết có phải là trò của lão Giang hay không, mà mỗi cây gậy ấy đều được quét một lớp bột huỳnh quang, tỏa ra ánh sáng xanh lục nhạt trong màn đêm, trông kỳ dị mà huyền hoặc.
Ban đầu còn thấy ổn, nhưng đi được một lúc, liền có người lẩm bẩm:
“Sao tôi thấy cứ như đang chơi trò con nít vậy? Cắm mấy cây gậy này mà cũng tìm được lối vào mộ thật à?”
Lâm Kiến Nghiệp nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Các anh đừng lo, bản lĩnh của lão Giang không phải hạng thường đâu, ông ấy không thể sai được.”
Câu nói ấy mang một sự tin tưởng tuyệt đối, như thể mọi thứ đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay lão Giang.
“Nhưng mà, nửa đêm nửa hôm thế này, ôm đống gậy chạy khắp nơi… thôi quên đi, dù sao ông ấy cũng là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”
Người kia tuy than thở, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng, rốt cuộc vẫn nín lặng tiếp tục đi. Chúng tôi cứ thế đi thẳng tắp về phía trước. Trong lúc di chuyển, tôi không kìm được ngoảnh đầu nhìn về hướng tây, thầm lo không biết Hạ Lan Tuyết và Ngân Linh bên đó ra sao rồi.
Chuyến đi này kéo dài gần hai tiếng. Khi quay lại, ai nấy đều mệt rã rời, mồ hôi thấm ướt lưng áo.
Tôi định hỏi xem bước tiếp theo là gì, thì bắt gặp cảnh tượng lão Giang đang ngồi bên đống lửa, vừa thong thả hút thuốc, vừa nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803447/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.