Chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn Lâm Kiến Nghiệp, chỉ thấy ông ta hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Ông lặp đi lặp lại câu nói ấy, giọng run run: “Thiên mệnh Huyền Điểu, sinh ra nhà Thương…”
Mấy vị chuyên gia khảo cổ khác cũng không khỏi tán thán:
“Chúng ta ở Âm Khư hơn mười năm trời, vậy mà còn chẳng bằng Giang tiên sinh vài ngày đã có phát hiện kinh thiên động địa thế này!”
Cầu Tú Tú nhìn chằm chằm vào con Huyền Điểu nơi bầu trời, giọng ngưỡng mộ:
“Giang tiên sinh đúng là người có đại năng, chúng ta sao có thể sánh được? Cả đời này có thể tận mắt thấy Huyền Điểu giáng thế, cho dù c.h.ế.t cũng không uổng.”
Lão Giang nghe vậy chỉ cười, nói cô ta đã quá lời.
Nhưng mọi người ở đây, dù là chuyên gia hay học giả, đều đã hoàn toàn bị ông thuyết phục. Ngân Linh thì tò mò hỏi xen vào:
“Con chim lớn do mấy ngôi sao kia tạo thành rốt cuộc có ý nghĩa gì? Còn câu ‘Thiên mệnh Huyền Điểu, sinh ra nhà thuơng Thương’ nghĩa là sao?”
Lâm Kiến Nghiệp lau nước mắt, chậm rãi giải thích:
“Tương truyền tổ tiên của người Thương chính là một con Huyền Điểu. Chuyện kể rằng có cô gái tên là Giản Địch, một hôm nhặt được quả trứng Huyền Điểu, chẳng ngờ ăn vào thì mang thai, sau đó sinh ra dòng dõi đầu tiên của người Thương. Vì vậy mà con cháu nhà Thương coi Huyền Điểu là thần thú bảo hộ của bộ tộc mình.”
“Ăn trứng mà cũng… m.a.n.g t.h.a.i được á?”
Ngân Linh che miệng kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ. Nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803448/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.